Ngày đầu tiên Nguỵ Vô Tiện tỉnh lại, Ôn Tình liền nói với hắn: "Ngươi còn tiếp tục như vậy, thân thể không chết, linh hồn cũng sẽ bị diệt. Coi như là vì Lam Nhị công tử, sau này sống cho tốt, thuốc ta đưa ngươi cần phải uống hết không chừa lại một chút nào, có thể làm được không?" Trầm mặc hồi lâu, Nguỵ Vô Tiện chậm chạp gật đầu. Ôn Tình thấy bộ dạng này của hắn, lại hỏi: "Ra ngoài đi dạo một chút nhé?"
Câu nói "Ra ngoài đi dạo một chút" này, đối với hắn hiện giờ mà nói, không biết phải tốn bao nhiêu sức lực. Nguỵ Vô Tiện gục đầu xuống, không phản ứng ———— Hắn đang cự tuyệt. Ôn Tình thở dài nặng nề, thu dọn mọi thứ xong, nói: "Ta đối với tình trạng của ngươi cũng có chút hiểu biết, không biết ngươi có thể khống chế được hay không, nhưng ...... hãy cố gắng hết sức. Dù sao nếu như ngươi biến mất, tất cả nơi này cũng sẽ tiêu tán."
Nghe thấy câu nói này, cả người Nguỵ Vô Tiện run lên, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía nàng. Giống như đã từng quen biết, hình như hắn đã nghe thấy câu nói này ở đâu đó. Là nàng ấy từng nói qua, hay là ảo giác? Hắn thất thần, nắm chặt sợi mạt ngạch vẫn luôn ở trong tay hắn kia. Vốn tưởng rằng có thể nhớ ra, nhưng trong đầu hoàn toàn là một vũng nước tù nặng nề, dường như có làm thế nào cũng không thể khiến hắn nhớ lại được mấy chuyện vặt vãnh đó.
"Tự giải quyết cho tốt." Cửa đóng lại, phát ra một tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nua-doi-toi/3716904/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.