Ngày thứ nhất, Lam Vong Cơ hôn mê nửa ngày, ngoại trừ sáng sớm ăn một chén cháo trắng, thời gian còn lại không ăn bất cứ thứ gì. Nguỵ Vô Tiện không có cách nào, đành phải canh giữ ở mép giường, ngơ ngẩn nhìn y đến xuất thần. Trong lúc đó Ôn Tình, Lam Hi Thần đi đến khuyên nhủ Nguỵ Vô Tiện vài câu, kêu hắn ăn một chút gì đó, nhưng hắn làm sao có thể nuốt trôi, vì vậy cự tuyệt toàn bộ, ngay cả Lam Khải Nhân tới cũng thế.
Ban đêm, Nguỵ Vô Tiện luôn cảm thấy không buồn ngủ, không thể nhắm mắt, thậm chí muốn thắp đèn một mực nhìn Lam Vong Cơ, sợ rằng giây tiếp theo y sẽ biến mất. Nhưng hắn có thể không nghỉ ngơi, Lam Trạm thì không được, Nguỵ Vô Tiện nghĩ như vậy. Có lẽ nghỉ ngơi đủ rồi, Lam Vong Cơ tỉnh giấc một lần, thấy hắn không ngủ, liền ôm hắn vào trong lòng, kêu hắn ngủ đi. Nguỵ Vô Tiện không muốn để y đau lòng, bèn ngoan ngoãn được y vòng ôm vào trong vòng tay, ôm nhau cùng ngủ với y.
Ngày thứ hai, Lam Vong Cơ uống thuốc do Ôn Tình chế ra, sắc mặt rốt cuộc tốt được một chút, nhưng vẫn là khó coi. Nguỵ Vô Tiện hỏi Ôn Tình: "Thuốc có thể điều chế nhiều hơn một chút không? Máu cứ lấy của ta, lấy nhiều một chút, không sao." Ôn Tình lúc ấy đang lật sách, nghe hắn nói liền ngẩng đầu trừng mắt liếc hắn một cái, nói: "Tác dụng của thuốc này chỉ là tạm thời, hơn nữa độc trong cơ thể Lam Nhị công tử không biết khi nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nua-doi-toi/3713264/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.