Chương trước
Chương sau
Lời editor: Cảnh báo có yếu tố cưỡng ép, cân nhắc trước khi đọc.

-------------------------------------------

Đêm, vẫn cứ yên tĩnh, vẫn cứ tối tăm, vẫn cứ đáng sợ, ngươi không biết đường thì đang do dự, người tắm trong ánh đèn dầu thì đang cảm khái, còn hắn lặng lẽ ngồi trong bóng đêm.

Cũng có lẽ ngọn đèn dầu từng thử muốn bùng cháy lên, cũng có lẽ ánh trăng từng thử muốn chen vào, cũng có lẽ hắn từng thử tiếp nhận một chút ánh sáng kia. Nhưng hắn phát hiện, ánh sáng này ấm áp đến mức có chút thiêu đốt, nóng đến mức hắn không dám chạm vào nữa.

Vì sao phải tiếp nhận? Hắn đã trải qua rất nhiều lần tự hỏi, tại sao trái lại càng trở nên nhát gan hơn? Hắn đưa tay ra phía trước ngắm nghía, ngón tay hơi cuộn lại, vuốt ve bóng tối ở trước mặt.

Ánh sáng, vẫn cứ mỹ lệ, vẫn cứ loá mắt, vẫn cứ ấm áp. Người khóc lóc tìm kiếm nó, người tươi đẹp thì yêu nó, tất cả mọi người đều đang cố gắng truy tìm nó, nhưng hắn lại đang sợ hãi tiếp nhận nó.

Chùm ánh sáng kia, vốn cũng không thuộc về hắn. Chùm ánh sáng kia, vốn cũng cách rất xa. Hắn cũng từng thử làm chùm ánh sáng đó, nhưng chùm ánh sáng là hắn lại hại người khác cả đời. Hắn cũng từng thử làm chùm ánh sáng kia, nhưng chùm ánh sáng là hắn cuối cùng lại chỉ có thể tự dập tắt chính mình.

Hắn thật sự chỉ có thể canh giữ trong chỗ tối sao?

Hắn từng tự hỏi, vì sao không tiếp nhận? Ấm áp như vậy, sáng rực như vậy, chiếu vào đồng tử của hắn, làm hắn cảm thấy từng tia ấm áp, thật sự ấm tới tận tim.

Vì sao không tiếp nhận?

———— Là hắn đang lùi bước.

"Ngụy Anh ......" Lam Vong Cơ ôm chặt lấy Ngụy Vô Tiện, lực cánh tay lớn đến kinh người. Y vùi mặt vào hõm cổ của Ngụy Vô Tiện, cẩn thận ngửi mùi hương trong trẻo nhàn nhạt trên người hắn, hơi thở nặng nề nóng rực phà vào cổ hắn. Người này, vì sao không thể là của hắn? Y rõ ràng cũng thích mình, vì sao không thể tin tưởng?

"Ngươi buông tay!" Ngụy Vô Tiện cắn chặt môi, ra sức giãy giụa, hốc mắt đỏ bừng. Nghe vậy, Lam Vong Cơ không những không buông tay, ngược lại càng ôm chặt hơn: "Không buông." Vừa dứt lời, y bỗng nhiên bế ngang Ngụy Vô Tiện lên, trong nháy mắt cảm giác chợt treo lơ lửng khiến trái tim hắn đập lỡ một nhịp, Ngụy Vô Tiện cả giận kêu: "Lam Vong Cơ!"

Lam Vong Cơ ôm chặt cả người hắn vào lòng, đi về phía giường.

***

Thời gian một nén hương trước.

Một nam tử đi vào lều Ngụy Vô Tiện. Người này diện mạo bình thường, người mặc áo giáp nhẹ, sinh ra cao lớn khoẻ mạnh, mặt mày không hề có khí chất anh hùng, nhưng so với nam tử mắt ti hí lần trước trông thuận mắt hơn nhiều.

Khi nhìn thấy gã, Ngụy Vô Tiện đang xoã tung mái tóc, nhướng mày, ánh mắt chuyển tới thứ trên tay gã, mới thu lại vẻ lạnh lẽo vừa nãy.

"Làm phiền rồi, cứ để trên bàn là được." Hắn nhạt giọng nói. Nam tử kia làm như mới phản ứng lại, cuống quít gật gật đầu, đặt chén thuốc trên bàn. Ngụy Vô Tiện vẫn đang chống cánh tay, bút lông sói dưới bàn tay rồng bay phượng múa, chữ viết trên giấy say sưa bay bổng, tuy có tú cốt, nhưng lại quá mức tùy ý, khiến người ta có chút không nhìn ra nội dung bên trong.

Nhưng nam tử kia nào có giành ánh mắt để phân biệt mấy chữ đó đâu? Gã ngẩn ngơ đứng sững ở đó, nhìn chằm chằm vào người ngồi bên cạnh bàn, nhìn chằm chằm vào cánh tay thon gầy trắng nõn lộ ra vì ống tay áo của hắn tuột xuống, nhìn chằm chằm vào gương mặt quyến rũ lòng người của hắn, ánh mắt nóng rực và lộ liễu, tựa như muốn nhìn hết toàn thân hắn từ trên xuống dưới mới chịu. Ngụy Vô Tiện cau mày, ngòi bút tạm dừng, trong mắt hiện lên một tia lệ khí, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn gã.

Nam tử bị ánh mắt này làm cho rùng mình, lấy lại tinh thần, vội không ngừng nói tiếng xin lỗi rồi vội vàng rời đi.

Sau khi gã rời đi không lâu, tấm mành lại bị ai đó nhấc lên, tốc độ bước đi này, tiếng động này, Ngụy Vô Tiện không nhìn cũng biết ngay là Lam Vong Cơ.

Người nọ yên lặng đặt hộp đồ ăn xuống, ngồi đối diện Ngụy Vô Tiện.

"Ta không muốn gặp ngươi, đừng đến nữa." Hắn lạnh lùng nói. Lam Vong Cơ không đáp, cầm lấy chén thuốc nam tử vừa rồi đưa tới, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, phát hiện thuốc này có một chút vị ngọt khác thường, nói: "Thuốc, có vấn đề."

Ngụy Vô Tiện im lặng một lát, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Ta vốn cũng không định uống nó." Lam Vong Cơ trầm mặc một chút, lại uống một ngụm, thân thể nổi lên từng tia nhiệt. Lại uống thêm một ngụm xuống bụng, khô nóng trong thân thể càng thêm rõ ràng.

Chén sứ rơi xuống mặt đất, chén thuốc đen thui đổ ra, lan toả mùi hương kỳ lạ của vị đắng xen lẫn vị ngọt, Ngụy Vô Tiện biến sắc, vụt đứng lên, nói: "Lam Trạm, ngươi làm cái gì?!"

Biết rõ thuốc này có vấn đề còn muốn uống vào, sao bảo là không có nhu cầu gì khác? Lam Vong Cơ có chút khó nhịn thở hổn hển mấy hơi, ánh mắt trở nên mê man, cảm xúc trong mắt khi nhìn về phía Ngụy Vô Tiện cũng không còn nội liễm và thâm trầm, mà trở nên nóng rực và khao khát.

Ngụy Vô Tiện hiếm khi cảm thấy hơi hoảng loạn, vòng qua mép bàn kéo Lam Vong Cơ lại, nói: "Lam Trạm, ngươi ...... ngươi không sao chứ?" Hầu kết Lam Vong Cơ lăn lên xuống một vòng, trở tay ôm lấy Ngụy Vô Tiện, thấp giọng nói: "Ngụy Anh, nóng ......."

Trái tim Ngụy Vô Tiện nhảy dựng lên, lập tức hiểu ra, thuốc này đã bị người ta bỏ xuân dược.

***

Lam Vong Cơ đặt hắn lên giường, rồi gấp gáp không nhịn nổi mà cúi người đè lên trên. Ngụy Vô Tiện dùng hai tay đẩy lồng ngực Lam Vong Cơ, giọng nôn nóng nói: "Lam Trạm, ngồi dậy! Hiện tại ngươi không tỉnh táo, đừng xằng bậy!"

Nếu y tỉnh táo, sao có thể uống chén thuốc kia?

Lam Vong Cơ không đáp, chỉ luồn tay vào bên trong cổ áo hơi lỏng lẻo của hắn. Bàn tay hơi lạnh xoa lên da thịt mịn màng trơn láng, kích thích khiến thân thể Ngụy Vô Tiện run lên nhẹ nhàng, tức khắc giãy giụa càng lợi hại hơn: "Lam Vong Cơ, đừng ép ta động thủ!"

Lam Vong Cơ làm như cảm thấy bàn tay đang đẩy y phiền phức vướng víu, trực tiếp dùng một tay đè hai tay của hắn lên đỉnh đầu, sau đó tay kia thô bạo kéo vạt áo của hắn ra, làm lộ ra hơn phân nửa lồng ngực trắng nõn.

Ngụy Vô Tiện chỉ cảm thấy trên người chợt mát lạnh, cơn khủng hoảng trong lòng bị phóng đại vô hạn, càng ra sức vặn vẹo thân hình, ý đồ tránh thoát. Nam nhân ở bên trên không suy suyển một chút nào, có chút sốt ruột kéo hai chân của hắn ra, lột quần hắn xuống, tiếp đó cả người chặn ở giữa hai chân hắn.

Phong cảnh dưới thân hiện ra trước mặt nam nhân không sót tí gì, cặp mông trắng như tuyết, bắp đùi non mềm, chỉ cần y nhẹ nhàng dùng một chút lực, là đã có thể để lại vệt đỏ trên đó. Lam Vong Cơ nuốt xuống một ngụm nước miếng, nắm lấy đùi hắn đè sang bên cạnh.

Trong lúc nhất thời, cảm giác nhục nhã, sợ hãi chiếm cứ nội tâm Ngụy Vô Tiện, muốn khép hai chân lại, nhưng không thắng được lực cánh tay của Lam Vong Cơ, chỉ có thể cầu xin: "Lam Trạm ...... Ta cầu xin ngươi, đừng như vậy ......" Giọng nói của hắn đã mang theo tiếng nức nở, nhưng trong ý thức của Lam Vong Cơ, trước mắt đã chỉ còn lại hắn, làm thế nào chịu nghe lời hắn?

Lam Vong Cơ dừng lại, đôi mắt đỏ ngầu xoay chuyển, rất nhanh đã phát hiện ra một sợi dây cột tóc màu đỏ tươi ở đầu giường. Y lấy sợi dây cột tóc đó qua, dứt khoát lưu loát cột hai cổ tay của Ngụy Vô Tiện lại với nhau, sau đó làm như nghĩ tới chuyện gì, lại kéo mạt ngạch trên trán xuống, hết sức nhẹ nhàng che khuất đôi mắt hắn.

Mất đi thị giác, trước mắt toàn là bóng tối, khắp người càng trở nên mẫn cảm, Ngụy Vô Tiện lắc lư cái đầu, hai chân thon gầy trắng nõn đá lung tung, vẫn muốn giãy giụa, nhưng cuối cùng chỉ có thể bị người ta dùng sức mạnh hơn đè sang hai bên.

"Không ......."

Một bàn tay xoa bóp phần thịt non ở bắp đùi hắn, Ngụy Vô Tiện bị bóp như vậy đến mức vòng eo bủn rủn, càng không thể nhúc nhích tí nào, cái tay kia lại theo bắp đùi hắn từ từ di chuyển về phía mông, bàn tay có vết chai mỏng vuốt ve mông thịt non mềm, kích thích khiến hắn lại căng chặt cơ thể.

"A!"

.............................

.............................

(Vui lòng đọc đầy đủ ở http://nmkl.site)

"Không ...... Không muốn ...... Dừng lại ....... Huhu ......" Hắn nhỏ giọng khóc nức nở, khẩn cầu nam nhân trên người dừng lại, nhưng dục vọng nguyên thuỷ nhất sâu trong nội tâm Lam Vong Cơ sớm đã bùng nổ, làm sao có thể vì một câu của người mình tâm duyệt mà dừng lại kia chứ?

Muốn hắn ..... Muốn nhiều hơn nữa ......

Hắn bị che hai mắt, đôi môi sưng đỏ hơi hé ra, giống như con cá sắp chết khao khát dưỡng khí, thấp thoáng có thể nhìn thấy đầu lưỡi màu hồng nhạt bên trong, mặc dù không nhìn thấy mắt hắn, nhưng cũng có thể cảm nhận được sự bất lực của hắn. Lam Vong Cơ bỗng nhiên ngừng lại, ngay tại tư thế này, nắm lấy đùi hắn lật sang một bên.

.............................

.............................

Trận tình sự giống như giấc mộng này, cũng không biết khi nào mới có thể kết thúc.

Khi Lam Vong Cơ phóng thích trong cơ thể Ngụy Vô Tiện, hắn đã ngất đi, cả người mềm nhũn quỳ trên giường, hoàn toàn dựa vào việc Lam Vong Cơ nắm lấy eo hắn mới không ngã xuống.

Lam Vong Cơ ôm hắn, thỏa mãn thở ra một tiếng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.