"Chúng ta trở về ......" Lam Vong Cơ ôm chặt thân thể không còn cảm giác này, biết rõ hắn không nghe được, nhưng vẫn nhịn không được thấp giọng thầm thì. Nói xong, y triệu Tị Trần ra, ẵm Ngụy Vô Tiện leo lên ngự kiếm.
***
Tim đèn trong lều đã cháy hết, Lam Vong Cơ bèn dùng linh lực trực tiếp đốt cháy ngọn đèn dầu, miễn cưỡng có thể duy trì ánh sáng. Sau đó, y vội vàng đi lấy nước. Có lẽ bởi vì thường xuyên không ra nắng, da Ngụy Vô Tiện cực trắng, lúc này máu dính khắp trên người hắn, giống như một tấm lụa trắng thượng hạng bị dính dơ, cực kỳ nổi bật, khiến người ta đau lòng.
Lam Vong Cơ lau rửa vết thương cho hắn, lực đạo cực nhẹ, nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn đau đến mức run rẩy. Lam Vong Cơ mím chặt môi, không muốn nhìn hắn nhịn đau như thế này trong cơn hôn mê, chỉ đành vừa nhanh chóng vừa nhẹ nhàng xử lý xong các vết thương cho hắn.
Lúc nhìn thấy vết cắt trên cánh tay hắn, trái tim Lam Vong Cơ vẫn là nhịn không được run lên. Vết cắt này rõ ràng không nghiêm trọng bằng vết thương trên bụng hắn, nhưng trái tim Lam Vong Cơ cứ không kềm chế được mà nảy lên ——— Nếu không phải thân thể hắn không chống đỡ nổi, thì trên cánh tay sẽ không chỉ có một vết cắt đúng không?
Lam Vong Cơ không dám nghĩ tiếp nữa, nhìn khuôn mặt gầy ốm của hắn, chậm rãi giơ tay ra. Vốn chỉ cách hắn khoảng một thốn (2,5cm),mắt thấy sắp sửa chạm đến, nhưng hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nua-doi-toi/3651451/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.