Khi Ngụy Vô Tiện tỉnh lại, liền cảm thấy mùi đàn hương quanh quẩn nơi chóp mũi, rất là quen thuộc. Đầu óc vốn mê mê man man dần dần thanh tỉnh, người mặc bạch y bên mép giường thấp giọng gọi: "Ngụy Anh?"
Ngụy Vô Tiện bất chợt mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn Lam Vong Cơ, nói: "Lam Trạm? Ngươi tới đây khi nào?" Lời vừa ra khỏi miệng, hắn mới phát hiện giọng nói của mình khàn đến mức nào. Thấy thế, Lam Vong Cơ đứng dậy đi rót một ly nước ấm, đưa tới tay Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện chống tay ngồi dậy, nhận ly nước uống một hơi cạn sạch, cảm thấy giọng nói thoải mái hơn một chút, mới mở miệng hỏi: "Sao ngươi lại tới đây?" Ngẫm lại thật thư thái, dù sao vừa tỉnh dậy đã nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ xuất trần này của Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ nhìn hắn, ánh mắt có chút nặng nề, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Ngươi đã nhiễm bệnh." Ngụy Vô Tiện ngẩn ra, sau đó vẻ mặt đạm nhiên "Ừ" một tiếng, rồi không nói gì nữa.
Lam Vong Cơ thấy hắn như vậy, cảm thấy không còn gì để nói, há há miệng, cuối cùng trầm giọng nói: "Ngươi đã nói là ngươi sẽ không có việc gì." Nghe vậy, Ngụy Vô Tiện không nhịn được bật cười, nói: "Chỉ là một căn bệnh vặt vãnh thôi, ta hiện giờ không phải là không có việc gì sao?" Hắn xác thật không cảm thấy có chuyện gì, nhưng Lam Vong Cơ dường như bị chạm tới chốt mở cơn giận dữ, thần sắc lập tức trở nên đáng sợ.
"Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nua-doi-toi/3651450/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.