Lời editor: Chương này tác giả không đăng bản raw, chị không tìm thấy được ở chỗ nào khác nên edit dựa trên bản QT của hu_than_cac. Có thể sẽ có đoạn không sát ý lắm vì không có bản raw để tham khảo, mọi người đọc tạm vậy.
-----------------------------
Y ôm Nguỵ Vô Tiện, nhỏ giọng kêu: "Nguỵ Anh ...." Thân thể người trong lòng ngực mềm ấm, cũng không kháng cự sự ôm ấp của y. Nguỵ Vô Tiện mở to đôi mắt trống rỗng, hơn nửa ngày, mới nói ra một tiếng: "Cút"
***
Lam Vong Cơ đột nhiên ngồi bật dậy từ trên giường, chưa hết kinh sợ thở dồn dập mấy hơi. Cảm giác dinh dính giữa hai chân vẫn còn rõ ràng, trên người cũng ướt đẫm mồ hôi -------- Cảnh điên loạn đảo phượng trong mơ kia, thân thể trắng như tuyết của hắn trong giấc mơ, tiếng nức nở và rên rỉ kềm nén, vẫn hiện lên trong đầu y. Lỗ tai y dần dần nóng lên.
Làm sao có thể ........ khinh nhờn hắn như vậy, thế này có khác gì những kẻ kia đâu? Thật là ..... xấu xa! Nếu đây là sự thật, hắn hẳn là sẽ chán ghét mình đến thế nào! Lam Vong Cơ yên lặng siết chặt tấm chăn dưới tay, thấp giọng mắng: "Uổng công làm quân tử!"
Y chưa bao giờ có giấc mộng hạ lưu đến cực điểm cỡ này, ngày sau phải đối mặt với Nguỵ Anh như thế nào? Lam Vong Cơ hiện giờ là vô cùng hoảng loạn, đồng thời cũng không dám đi gặp hắn, ngay cả nhìn hắn cũng là bôi nhọ hắn.
Lam Vong Cơ thở dốc hồi lâu, cuối cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nua-doi-toi/3651453/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.