Chương trước
Chương sau
Di Lăng

Nguỵ Vô Tiện lạnh lùng nhìn người Ôn gia ở đối diện. Ôn Nhược Hàn hơi mỉm cười nhìn chằm chằm vào hai mắt hắn, nói: "Ngụy công tử quả thực rất có bản lĩnh, một thân hắc khí, ai không biết, còn tưởng là một con tà ám nào đó xuất hiện quấy phá chứ." Lời này không giả, Ngụy Vô Tiện hiện giờ từ trong ra ngoài lộ ra quỷ khí, đôi mắt nhuốm máu diễm lệ, trông có vẻ rất quỷ mị.

Ngụy Vô Tiện cười lạnh một tiếng, nói: "Một tên Ôn cẩu thôi, có tư cách gì nói ta?" Thân thể hắn chưa khỏi hẳn, mấy hôm trước lúc tỉnh lại biết được người Ôn gia gây trọng thương cho vợ chồng Giang thị, nhưng Liên Hoa Ổ ngược lại được bảo vệ toàn vẹn, phần lớn người Giang gia may mắn vẫn sống sót.

Hắn thấy vô cùng may mắn, nhưng cảm giác bất an trong lòng cũng càng lúc càng nhiều, thầm biết rằng cuộc chiến chống lại Ôn gia cách không xa, dù sao đi nữa kim đan của mình cũng đã bị quỷ khí nhuộm dần trở thành âm đan, không bằng tới Loạn Tán Cương tập trung tu luyện viên âm đan này mạnh mẽ hơn một chút, ít nhất có tác dụng lớn trên chiến trường. Chỉ là quỹ đạo của kiếp này đã thay đổi, không ngờ Ôn Nhược Hàn cũng ở chỗ này.

Đôi mắt Ôn Nhược Hàn nheo lại, nói: "Ngươi ...... tìm chết?" Một nhóc con tu luyện tà môn quỷ đạo thôi, thế mà dám ngạo mạn ở dưới mí mắt y, còn dám gọi y là Ôn cẩu? Dám có lòng bất kính đối với y, thật sự là tìm chết.

Ngụy Vô Tiện nghiêng nghiêng đầu, trong mắt hiện lên một tia trào phúng, nói: "Vậy thì ngược lại không phải, ta không thể chết được đâu." Không thể chết được, không dám chết, hắn thì khăng khăng muốn chết, cũng xem như một chuyện cực kỳ bi thương.

Ôn Nhược Hàn sững sờ, thế mà không so đo tiếng gọi "Ôn cẩu" kia nữa. Y đột nhiên bật cười, nói: "Thú vị, đám phế vật này vậy mà lại có được một tên có thể lên được sân khấu." Huyền môn bách gia hiện giờ, có người nào dám không cung kính với y? Nếu có thể thu người này vào dưới trướng, ngược lại cũng là một chuyện tốt.

Vì thế y nói: "Ngụy Vô Tiện, niệm tình ngươi là một nhân tài đáng bồi dưỡng, ta cho ngươi một cơ hội. Nếu ngươi có thể làm khách khanh của Ôn gia ta, thì ta sẽ cho ngươi hưởng đãi ngộ cao nhất." Nghe vậy, Ngụy Vô Tiện cười nhạo một tiếng, cũng không đáp lại.

Sự hứng thú trong ánh mắt của Ôn Nhược Hàn càng ngày càng nồng đậm, nói tiếp: "Thế nào, không muốn à? Ta nghe nói, Ngụy Vô Tiện ngươi chỉ là con trai của một gia phó, trở thành đại đệ tử Vân Mộng, thật sự khiến người khác kinh ngạc, nhưng nếu ngươi làm khách khanh của Ôn gia ta, địa vị sẽ cao hơn đại đệ tử Vân Mộng nhiều."

Ngụy Vô Tiện nói: "Không nghe thấy vừa rồi ta nói cái gì sao?" Nghe vậy, vẻ mặt Ôn Nhược Hàn lập tức lạnh xuống, trên mặt đã bắt đầu xuất hiện vẻ mất kiên nhẫn, Ngụy Vô Tiện thì nhìn chằm chằm y, nói gằn từng chữ một: "Ta không làm bạn với Ôn cẩu."

Ôn Nhược Hàn lạnh lùng nhìn hắn, không có hành động gì. Nhưng Ngụy Vô Tiện lại cảm nhận được một cỗ linh áp ập tới trước mặt, tuy rằng không tạo thành thương tổn cụ thể gì với hắn, nhưng trực tiếp ép cho hắn không thể nhúc nhích. Ôn Nhược Hàn chậm rãi đến gần hắn, nói: "Nếu không vào Ôn gia ta, vậy thì để ta tiễn ngươi xuống Loạn Tán Cương này, tha hồ trải nghiệm cảm giác bị hung thi cắn nuốt."

Ngụy Vô Tiện nhàn nhạt nói: "Không làm phiền, ta vốn chính là định đi xuống đó." Dứt lời, hắn lùi ra sau một bước, mở rộng hai tay, không chút do dự ngửa mặt ngã xuống.

Phía sau hắn, là Loạn Tán Cương.

Gặp nguy hiểm không hoảng loạn, tự mình kết liễu?

Ôn Nhược Hàn kinh ngạc nhìn hắn ngã xuống, sững sờ đứng nguyên tại chỗ một lát, ngay sau đó khóe miệng chậm rãi cong lên, còn tự mình nói: "Tự tìm đường chết?" Nói xong, y lại cười một tiếng, nói: "Thật là thú vị." Cũng được, nếu đã muốn đứng ở phe đối địch với y, vậy thì chết cũng tốt. Ôn Nhược Hàn vừa cười vừa quay trở về.

Ngụy Vô Tiện tuy rớt xuống vách núi, nhưng không ngã xuống đất, một đám oán khí đã nâng đỡ hắn trước khi hắn chạm tới mặt đất, rồi sau đó nhẹ nhàng chậm rãi đặt hắn trên mặt đất. Ngụy Vô Tiện lẳng lặng nằm đó, nhìn lên bầu trời phía trên Loạn Tán Cương ——— Nơi này vẫn không thấy ánh mặt trời như mọi khi, quạ đen vờn quanh, phát ra tiếng kêu khào khào.

Nơi này mùi hôi thối ngút trời, cách đó không xa chồng chất từng khối thi thể, có nam có nữ, có cái đã mục rữa, cũng có cái da thịt nguyên vẹn, có cái thân thể trần trụi, cũng có cái quần áo tả tơi.

Lúc này hẳn là ngửi được hơi thở của người sống, các thi thể vốn đã chết rục lảo đảo đứng lên, từng thi thể tiến tới gần hắn. Có vài thi thể trên đùi chỉ có vài miếng thịt thối lủng lẳng, chẳng mấy chốc xương chân sẽ gãy lìa, chúng khẽ gầm gừ nằm bò xuống, dựa vào đôi tay còn có thể sử dụng của mình, nằm sấp trên mặt đất đẫm máu, liều mạng bò về phía hắn.

Nhưng khi thật sự sắp tới gần Ngụy Vô Tiện, chúng lại không dám nhúc nhích nữa, những con đang nằm thì dập đầu trên mặt đất, những con đang đứng thì quỳ xuống. Nguỵ Vô Tiện nhìn cũng không thèm nhìn bọn chúng một cái, chỉ nhìn lên bầu trời xám xịt kia, thầm thở dài: Thật là thân thiết! Cảm giác đau nhói quen thuộc trong thân thể lại càn quét đến, hắn còn cười chế giễu một tiếng, sau đó thần thức bắt đầu tan rã.

Trong lòng hắn biết không thể để mình như vậy, sau đó miễn cưỡng đứng lên, nghiêng ngả vấp váp đi về hướng ao nước trong trí nhớ kia. Lúc này trí nhớ của hắn ngược lại rất tốt, phía trước quả nhiên xuất hiện một ao nước trong vắt. Hắn chịu đựng đau đớn, tới gần chỗ đó, không ngờ vướng phải một khúc xương khô, ngã thẳng vào ao nước.

Trong nháy mắt hắn ngã vào, mặt nước vốn trong vắt kia bắt đầu từ từ sôi trào, phía dưới lan ra những vệt màu đỏ máu, rồi sau đó, màu đỏ máu này dần dần lan rộng ra, nhuộm toàn bộ ao nước thành màu đỏ máu. Dòng nước máu lạnh lẽo quấn lên Ngụy Vô Tiện, ùa vào trong miệng mũi hắn, oán khí cuồn cuộn không ngừng tràn vào thân thể hắn, chạy về phía viên âm đan kia.

Ngụy Vô Tiện cảm giác được, kinh mạch trong thân thể hắn rách ra từng chút từng chút, vỡ nát từng chút từng chút. Hắn đau đến mức không hít thở nổi, như thể có người dùng kim bạc đâm vào da thịt hắn, hết kim này đến kim khác, đâm sâu vào xương tủy. Một chớp mắt đó, mọi sự thất vọng lại ào tới không thể khống chế.

Nhưng những chiếc áo tím trong trí nhớ, lần lượt từng hình bóng quen thuộc đó, lại hiện ra toàn bộ, bọn họ hoặc là cười, hoặc là dịu dàng, hoặc là nghiêm khắc. Bọn họ đang gọi hắn.

Là vệt áo trắng kia, y đang gọi hắn.

"Ngụy Anh ......"

Lam Trạm ......

"Chờ ta trở lại."

Không biết qua bao lâu, kinh mạch tổn hại lại chậm rãi được chữa trị, Ngụy Vô Tiện nhắm mắt lại ——— Máu me phun trào, tẩu thi quỳ lạy, trăm quỷ rên rỉ. Sương máu tan đi, hắn mở mắt ra, đôi mắt trở nên đỏ sậm, lúc này oán khí quanh người, tóc đen rối tung, càng hiện lên vẻ yêu dị. Ngụy Vô Tiện rũ mắt xuống, trong lòng hơi trào phúng ——— Cho dù quay trở lại, cũng vẫn phải bước lên cây cầu độc mộc này.

Hắn bỗng nhiên khẽ cười thành tiếng, tẩu thi gầm gừ, trăm quỷ rung động.

"Ồn muốn chết," hắn lãnh đạm nói: "Câm miệng." Trong tích tắc, trời đất yên tĩnh.

Hắn ngước mắt nhìn về nơi xa, đôi mắt đỏ sậm vừa bình tĩnh vừa đau thương.

***

Tin đồn gần đây, vợ chồng Giang Ngu của Vân Mộng Giang thị bị người Ôn thị làm trọng thương, môn sinh Giang thị bị thảm sát, lý do là Ôn thị nghi ngờ Vân Mộng Giang thị tạo phản, phái người ám sát Nhị công tử Ôn Triều của Ôn thị, làm bị thương 80 tu sĩ tinh nhuệ của Ôn gia.

Giang Vãn Ngâm đang trên lớp học vội vàng chạy về Vân Mộng, mặc áo Tông chủ vào, kế thừa vị trí Tông chủ. Đại đệ tử Ngụy Vô Tiện dưới trướng Giang Phong Miên biến mất ngay vào ngày sự việc xảy ra, mất tích ba tháng, đến nay vẫn không có tin tức. Chỉ biết ngày ấy Nhị công tử của Lam thị cầm một mảnh giấy, lộ ra vẻ lo lắng hiếm thấy.

Người đời chỉ nói là vận số năm nay không may mắn, họa vô đơn chí. Vân Mộng Giang thị là một trong năm đại thế gia, vốn xếp ở cuối cùng, hiện giờ vợ chồng Tông chủ tiền nhiệm cùng lúc bị trọng thương khó hồi phục, đại đệ tử mất tích, một thiếu niên chưa cập quan miễn cưỡng đảm nhiệm chức vị Tông chủ, thế đơn lực mỏng, thật sự là việc đời khó đoán.

***

Ba tháng sau, Thanh Hà.

Đại sảnh của Nhiếp phủ.

Ánh mắt của các gia chủ vô tình cố ý nhìn về phía Vân Mộng Giang thị, trên mặt Giang Trừng không thể hiện điều gì, gân xanh trên trán nổi lên, một tay không ngừng vuốt ve Tử Điện. Một đám sư đệ trẻ tuổi ở phía sau tuy rằng ngoài mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng đang thầm mắng: Nhìn nhìn nhìn! Nhìn cha ngươi chứ nhìn!

Lam Vong Cơ yên lặng nhìn sang bên đấy, sau đó mặt không cảm xúc nhìn thẳng phía trước. Lam Hi Thần chú ý tới vẻ mặt của Lam Vong Cơ, nhẹ giọng nói: "Vong Cơ, có tâm sự gì vậy?" Lam Khải Nhân ở đằng trước xoay người nhìn thoáng qua Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ: "...... Không có."

Đúng lúc này Nhiếp Minh Quyết xuất hiện, các đại gia chủ lập tức im bặt.

Nhiếp Minh Quyết hắng hắng giọng, hào sảng ôm quyền, nói: "Các vị có thể tham gia hội nghị ở Thanh Hà ta, Nhiếp mỗ xin cảm tạ!" Những người khác ôm quyền đáp lễ, miệng nói không dám không dám. Nhiếp Minh Quyết cũng không phải là người thích khách sáo, giương cao giọng nói: "Ôn thị như mặt trời ban trưa, ức hiếp huyền môn bách gia, cũng không phải ngày một ngày hai! Hiện giờ khí thế càng mạnh, lại tuyên bố muốn thành lập trạm giám sát trên địa bàn của các thế gia!"

Bên dưới bùng nổ, đua nhau nhỏ giọng mắng chửi, Kim Quang Thiện nói: "Vậy Nhiếp tông chủ dự định như thế nào?" Nhiếp Minh Quyết nhìn gã một cái, nói: "Đương nhiên không thể ngồi chờ chết."

Có người rụt rè nói: "Vậy ý của Nhiếp tông chủ là ....... xạ nhật (bắn mặt trời)?" Lời vừa nói ra, bốn phía lại bỗng nhiên yên tĩnh trở lại, lặng ngắt như tờ.

"Xạ nhật", hai chữ này là điều tối kỵ trong huyền môn bách gia, nếu ai dám nói ra khỏi miệng, bị Ôn thị phát hiện, kết quả chính là một chữ "Chết". Thậm chí còn có người, bị hóa đi Kim Đan, bị móc mắt, rút lưỡi, toàn thân đầy vết chém, cắt đứt gân mạch tay chân, dùng đinh dài đóng đinh thân thể trên tường cao, triệu tập bách gia đến nhìn.

Mấy năm trước một thiếu niên còn nhỏ không biết gì, vô tình nói ra hai chữ "Xạ nhật", đúng lúc bị Ôn nhị công tử đi ngang qua nghe vào tai, thế là ban cho thiếu niên khổ hình như vậy. Cha mẹ người này bị bắt ép quỳ gối dưới tường, nhìn thiếu niên kia đổ máu đến chết. Ngày ấy nắng chói chang, mặt trời chiếu vào máu của thiếu niên càng thêm nóng rực, cha mẹ của thiếu niên ở dưới tường suy sụp. Đệ tử các thế gia tức giận mà không dám nói gì, sau khi nhìn thấy thảm trạng của thiếu niên kia đều câm miệng an phận thủ thường, vạn lần không dám nói năng lung tung nữa.

Nhiếp Minh Quyết thẳng thắn nói: "Chính thế!"

Kim Quang Thiện biến sắc, nói: "Với lực lượng của chúng ta, làm sao chống lại Ôn thị? Nhiếp tông chủ tốt nhất vẫn nên từ bỏ ý tưởng này nhân lúc còn sớm."

Nhiếp Minh Quyết chưa trả lời, Giang Trừng đã đứng lên, nói: "Các vị, Vân Mộng Giang thị ta trúng phải đòn tàn độc của Ôn thị, gia phụ gia mẫu hôm đó suýt nữa bỏ mạng! Cũng may liều chết chống cự bảo vệ được Liên Hoa Ổ, nhưng đến nay trọng thương khó hồi phục! Có thể nói, chúng ta chính là một tiền lệ! Nếu các ngươi còn không định phản kích, vậy thì, người tiếp theo bị giẫm đạp sẽ là các ngươi!"

Có người khinh thường nói: "Giang tiểu tông chủ nói nghe nhẹ nhàng, cũng phải có năng lực đó đã! Liên Hoa Ổ các ngươi trước đây trêu chọc Ôn thị, mới có thể đưa tới mầm tai hoạ. Các tiểu gia tộc chúng ta an phận thủ thường, Ôn thị muốn xây dựng trạm giám sát thì cứ xây dựng, bọn họ làm thế nào có thể tìm được lý do tiêu diệt chúng ta?"

Giang Trừng cười lạnh nói: "Ngươi cho rằng sau khi xây xong trạm giám sát thì các ngươi vẫn có thể ăn thịt uống rượu hả? Nếu bằng lòng làm heo chó, thì không cần lên tiếng!" Giang Trừng ba tháng nay cực khổ tu luyện, tu vi càng thêm lợi hại, một thân áo bào Tông chủ đã hiện ra vẻ uy nghiêm.

Người nọ cả giận nói: "Ngươi ....."

Nhiếp Minh Quyết vỗ bàn một cái, nói: "Giang tông chủ nói có lý, nếu chúng ta lần lữa không phản kháng, thì thứ chờ đợi chúng ta sẽ là diệt tộc! Ôn thị tàn bạo, chúng ta không thể hèn yếu nữa!"

Lúc này, Lam Khải Nhân mở miệng nói: "Nói có lý." Lam Khải Nhân thân là tiền bối đức cao vọng trọng của huyền môn bách gia, mỗi một hành động lời nói đều có trọng lượng rất lớn, lời vừa nói ra, gia chủ của các nhà đều im lặng một trận, ngay sau đó lại bắt đầu phụ họa.

Giang Trừng thấy thế, ý trào phúng trong mắt càng đậm, hừ một tiếng bèn không thèm nói nữa. Lúc này, Giang Thập tam ở phía sau chọc chọc vào lưng y, nhỏ giọng nói: "Nhị sư huynh, chúng ta có thể đi không vậy?" Mấy sư đệ bên cạnh cậu ta đều bắt đầu ngo ngoe rục rịch, ánh mắt mong đợi nhìn Giang Trừng.

Giang Trừng xoay người trừng mắt nhìn cậu ta một cái, thấp giọng nói: "Bây giờ không phải là lúc chơi đùa, an phận một chút!" Vẻ mặt của cả đám lập tức ủ rũ, một tiểu sư đệ nhỏ giọng nói: "Ta nhớ đại sư huynh."

Nghe vậy, Giang Thập tam cũng nói: "Ta cũng nhớ hắn." Lại có người nhỏ giọng nói: "Cũng không biết đại sư huynh sao rồi ......"

Giang Thập tam nói: "Chắc chắn là không sao cả, ba tháng trước bị thương rồi biến mất." Hiện giờ bọn chúng vẫn không biết chuyện Ngụy Vô Tiện tự sát, chỉ biết hắn vì cứu Giang Yếm Ly mà trúng một kiếm vào bụng, vết thương chưa lành hẳn đã không thấy bóng dáng đâu.

"Nếu đại sư huynh ở đây thì tốt rồi ......"

Cả đám bắt đầu than ngắn thở dài: "Đại sư huynh ơi ......" Than thở xong, bọn họ bỗng nhiên phát hiện không đúng ——— Lúc này xung quanh hơi quá mức yên tĩnh. Đột nhiên ngẩng đầu lên, mới phát hiện mọi ánh mắt đều đang tập trung trên người bọn họ. Giang Trừng hận rèn sắt không thành thép trừng mắt với bọn họ, trong ánh mắt tràn đầy vẻ khinh bỉ.

Cả đám người vội vàng đầu cúi, mắt ngó lên trời, thấy ánh mắt của mọi người đều dời đi, mới nhẹ nhàng thở ra. Hoá ra vừa rồi tiếng than thở của bọn họ hơi lớn, gia chủ bên cạnh nghe thấy liền nhìn sang, gia chủ đối diện thấy vị gia chủ kia nhìn sang, bọn họ cũng nhìn theo, Nhiếp Minh Quyết đang nói chuyện phát hiện không thích hợp, cũng nhìn qua theo ánh mắt của bọn họ. Giang Trừng thấy Nhiếp Minh Quyết nhìn qua, trong lòng "phựt" một tiếng, chậm rãi xoay người ———— Vì thế mới có cảnh tượng như vừa rồi.

Trong sảnh im lặng một lát, một gia chủ nói: "Tuy rằng có lòng, nhưng chúng ta vẫn không có được năng lực kia, vậy làm thế nào mới tốt?"

Giang Trừng lạnh lùng nói: "Không thử sao biết được?"

Vị gia chủ kia nhìn Giang Trừng một cái, hừ nói: "Giang tiểu tông chủ đang ở độ tuổi thanh niên, đối với sự đáng sợ của Ôn thị biết được bao nhiêu, mà đã dám nói ra lời lẽ cuồng vọng như thế?" Ngụ ý ngươi chỉ là một tên nhóc chưa mọc đủ lông nói mạnh miệng không sợ đau lưng. Kim Quang Thiện ngoài cười nhưng trong không cười nhìn bọn họ tranh cãi.

Lúc này Lam Hi Thần lên tiếng: "Hiện giờ thực lực của chúng ta không địch lại, đúng là một vấn đề khó." Bốn phía sôi nổi phụ họa, toàn nói "Đúng vậy đúng vậy", vẻ hèn yếu và nao núng trong mắt những người này đều lọt vào mắt hắn, Lam Hi Thần mỉm cười không nói. Lam Khải Nhân vuốt vuốt râu, nói: "Nếu vì cuộc sống yên ổn của đời sau, những bộ xương già chúng ta đánh liều một phen cũng không phải là không được."

Phần lớn tầm mắt của các gia chủ đều chuyển sang đám con cháu trẻ tuổi ở phía sau, những người lớn tuổi hơn thở dài, nói: "Lam tiên sinh nói phải!" Lam Khải Nhân hơi hơi gật gật đầu, lại im miệng không nói nữa.

Nhiếp Minh Quyết phất tay, nói: "Nếu đã như thế, bây giờ sẽ bắt đầu thảo luận đối sách!" Các nhà bắt đầu thảo luận, chẳng mấy chốc đã xác định tên của trận chiến này ———— Xạ Nhật Chi Chinh. Ngày xưa bọn họ tránh hai chữ này như tránh rắn rết, hiện giờ rốt cuộc đã có thể quang minh chính đại nói ra, trong lòng đều cảm thấy sảng khoái.

Chỉ có Lam Vong Cơ vẫn thất thần như cũ, đảo mắt nhìn ra cửa ngoài đại sảnh ———— Ngụy Anh, khi nào ngươi trở về.

Lúc này, bỗng nhiên có người nhìn ra cửa đại sảnh ———— Chỉ thấy một người bước vào đại sảnh, diện mạo của hắn cực kỳ đẹp, một thân áo đen tay áo rộng, một sợi dây cột tóc đỏ tươi miễn cưỡng buộc lên mớ tóc đen, những sợi tóc còn lại loà xoà ra phía sau, thân hình hắn mảnh khảnh, bên hông cắm một cây sáo đen, trên cây sáo buộc tua rua màu đỏ, nhẹ nhàng lay động theo bước chân của hắn. Điều khiến người ta kỳ lạ chính là, màu mắt của hắn thế mà loáng thoáng hiện ra màu đỏ sậm.

Rất nhiều người cùng sốc trước sự độc đáo của người này, ánh mắt ngơ ngẩn đứng hình trên người hắn.

"Ngụy Vô Tiện?"

Phàm những người quen biết hắn, đều giật mình kinh ngạc đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi. Giang Trừng và một đám sư đệ càng không cần phải nói, vẻ kinh ngạc trong mắt càng sâu hơn.

Lam Vong Cơ ngơ ngác nhìn người nọ, lặng lẽ lẩm nhẩm hai chữ: "Nguỵ ...... Anh."

Trong mắt Nguỵ Vô Tiện không có bất kỳ cảm xúc gì, nhưng cong miệng cười, cúi người chào, nói: "Không hỏi mà tự đến, mong các vị ...... thứ lỗi." Biến mất ba tháng, trở về lại biến thành dáng vẻ này, cho dù là ai nhìn thấy cũng đều cảm thấy quái dị. Ngụy Vô Tiện hung hăng chế giễu mình từ tận đáy lòng, nhưng trên mặt vẫn mang theo chút ý cười.

Nếu trốn không khỏi vận mệnh này, thì thản nhiên chấp nhận. Nịnh hót cũng được, chán ghét cũng thế, đều không sao cả.

—————

Lời tác giả:

Thời gian trong truyện này của tôi có chút rối loạn, không cần quá để ý.

Ngụy Vô Tiện vì sao không đánh nhau với Ôn Nhược Hàn? Bởi vì hắn thật sự đánh không lại, không bằng không đánh, trực tiếp xuống Loạn Tán Cương còn nhẹ nhàng hơn một chút.

Ôn Nhược Hàn nhìn ra cách thức của Ngụy Vô Tiện không bình thường, nhưng cũng không đoán được hắn có thể điều khiển được thi thể quỷ quái linh tinh này nọ.

Ngụy Vô Tiện ba tháng không xuất hiện là bởi vì hắn đang tu luyện, ừm, đừng hỏi, hỏi chính là đang tu luyện. Sau đó, tình trạng làn da của hắn hiện giờ nói là da như ngọc mỡ dê cũng không quá, bởi vì trước đó hắn đã tẩy tủy một lần, ừm, đừng hỏi, hỏi chính là nguyên nhân tu luyện. Tiếp đó đôi mắt hắn vì sao đỏ, ừm, đừng hỏi, hỏi chính là nguyên nhân tu luyện.

Còn nữa, kiếm của hắn trong túi Càn Khôn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.