Từ khi Ngụy Vô Tiện vào cửa, cảm xúc trong mắt Lam Vong Cơ lập tức bắt đầu dao động không ổn định, đôi môi mỏng run rẩy, nhưng Ngụy Vô Tiện chỉ bình thản nhìn y một cái, sau đó dời mắt đi.
Đôi mắt Ngụy Vô Tiện tuy kỳ lạ, nhưng người trông có vẻ tỉnh táo, không tạo thành mối uy hiếp, cho nên Nhiếp Minh Quyết cũng không để ý tròng mắt của hắn vì sao màu đỏ, nói: "Tất nhiên là không sao. Nếu Ngụy công tử đã tới, xin mời ngồi." Vừa dứt lời, có hai môn sinh dọn một cái bàn lên, đặt bên cạnh Giang Thập Tam.
Hội nghị tiếp tục.
Ngụy Vô Tiện hơi gật đầu, nói: "Đa tạ Xích Phong Tôn." Dứt lời, hắn liền vào chỗ ngồi. Mọi người đều mang vẻ mặt phức tạp, Ngụy Vô Tiện đứng thứ tư trong bảng xếp hạng công tử thế gia, tất nhiên cũng có chút danh tiếng, tính tình hoạt bát đương nhiên được phần lớn người ta biết đến.
Những người hiểu biết hắn càng cảm thấy trong lòng phiền muộn, Ngụy Vô Tiện trong trí nhớ của bọn họ, rõ ràng là một chàng thiếu niên đẹp trai sáng sủa mang gương mặt tươi cười vô tâm vô phế, không bao giờ chịu đi đứng một cách đàng hoàng. Hiện giờ người này, ngoại trừ gương mặt kia, không còn một chút gì giống Ngụy Vô Tiện ban đầu, trong mắt là vẻ bình đạm xem nhẹ sống chết, không hoạt bát nữa, chỉ còn lại vẻ bình tĩnh.
Ngụy Vô Tiện sau khi ngồi xuống, Giang Trừng hơi nhích gần về phía sau, nhỏ giọng hỏi: "Ngụy Vô Tiện, mấy tháng nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nua-doi-toi/3648721/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.