Hắn bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng.
Vừa mở mắt đã thấy hình vẽ quen thuộc ở đầu giường. Ngụy Vô Tiện chưa hết kinh hoàng thở phào một hơi, trong lòng cảm thấy kỳ lạ ———— cảm giác nặng nề đè nặng hắn bao ngày qua đã biến mất, thay vào đó là cảm giác nhẹ nhõm, như thể tất cả những chuyện kia chưa bao giờ xảy ra.
Bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, hắn không khỏi giơ tay lên sờ vào cổ mình, sờ thấy một mảng da thịt trơn láng mịn màng. Trong lòng từ từ dâng lên một nỗi bất an, hắn lại mò mẫm xuống bụng mình, chỗ đó cũng không đau, nhưng hắn nhớ rõ hai nơi này từng bị thương.
Tuy nhớ rõ từng bị thương, nhưng lại không nhớ rõ rốt cuộc vì sao bị thương. Ngụy Vô Tiện nhíu mày lại, muốn lục lọi trong ký ức, nhưng nơi sâu thẳm trong ký ức, lại là một mảnh trống rỗng. Rốt cuộc đã quên chuyện gì? Hắn xoa xoa huyệt Thái Dương, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu réo của Giang Trừng: "Ngụy Vô Tiện, hoa cũng phơi héo hết rồi, còn chưa dậy!"
Chỉ là một giấc mộng sao?
...... Chắc vậy đi.
Hắn vẩy vẩy đầu, quyết định không quan tâm đến cơn ác mộng tồi tệ kia nữa, cười trả lời: "Dậy rồi dậy rồi, đợi chút nha!" Giang Trừng ở bên ngoài hùng hùng hổ hổ nói: "Để a tỷ đợi sốt ruột xem ta xử lý ngươi như thế nào!"
Ngụy Vô Tiện đúng lúc rửa mặt xong, vừa mang đai lưng vừa nghi hoặc nói: "Sư tỷ? Sư tỷ chờ ta làm gì?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nua-doi-toi/3646272/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.