Chương trước
Chương sau
Bên ngoài cổng Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Một bóng người mặc bạch y thẳng tắp đứng ở đó, một công tử với đôi mắt nhạt màu lãnh đạm nhìn chăm chú về phương xa, khuôn mặt đẹp đẽ tuy bình thản không một gợn sóng, nhưng trong mắt lại giăng đầy tơ máu, lộ ra một chút lo lắng, dường như đang đợi ai đó. Chỉ là sương sớm đã dâng lên, nhưng người mà y đang đợi vẫn không xuất hiện.

Nhưng từ xa ngược lại xuất hiện hai thân ảnh mặc áo tím. Lam Vong Cơ lúc đầu đột nhiên lùi về phía sau một bước, rút Tị Trần ra chỉ vào bọn họ. Sau đó thấy rõ là Giang Trừng và Giang Yếm Ly, nhưng người mà y tâm tâm niệm niệm lại không có. Lam Vong Cơ nhíu nhíu mày, cắm Tị Trần về lại vỏ kiếm, tiến lên hỏi Giang Trừng: "Ngụy Anh đâu?" Là giọng điệu gấp gáp bọn họ chưa bao giờ nghe qua, Giang Trừng và Giang Yếm Ly không khỏi sửng sốt.

Giang Trừng, Giang Yếm Ly và vị nữ tử bị hãm hại kia đang ở trong khu rừng chợt nhoáng một cái, đã xuất hiện ở Thải Y trấn không một bóng người. Khi đó trời chưa sáng, bọn họ đành phải đưa nàng ấy trở về trước. Vốn định hộ tống nàng ấy về đến nhà là đi ngay, không ngờ nữ tử này bị kinh hoảng quá độ, túm chặt lấy tay Giang Yếm Ly không chịu buông, miệng sợ hãi kêu lên: "Tỷ tỷ đừng đi ...... tỷ tỷ đừng đi ...... ta sợ ......" Giang Trừng nhíu mày lại, đứng ở đó có chút mất kiên nhẫn. Cuối cùng Giang Yếm Ly chỉ có thể ôn tồn nhẹ giọng dỗ dành nửa ngày, nàng ấy mới bằng lòng đi theo phụ thân của mình vào trong nhà.

Hai người cứ thế tốn thời gian hồi lâu, lúc này ngự kiếm quay trở lại, trời đã tờ mờ sáng, chỉ là không bao giờ nghĩ rằng sẽ gặp Lam Vong Cơ. Nhưng giờ khắc này, hai người cũng không chú ý đến vấn đề đó.

Giang Trừng nhìn thấy thần sắc trong mắt Lam Vong Cơ, nhất thời không biết phải trả lời như thế nào. Giang Yếm Ly vành mắt đỏ hoe tiến lên khom người thi lễ, nói: "Lam Nhị công tử, khi a Tiện và a Trừng tới cứu ta, bị người Ôn gia phát hiện. A Tiện dùng Truyền Tống phù giúp chúng ta chạy thoát, bản thân mình ở lại cản phía sau, hắn ......" Nói một hồi, Giang Yếm Ly xoắn chặt các ngón tay với nhau, giọng nói dần dần nhỏ xuống: "Hắn sao lại ...... ngốc như thế ......"

Giang Trừng cẩn thận đỡ Giang Yếm Ly, gục đầu xuống, không nói một câu nào.

Lam Vong Cơ nghe vậy, sắc mặt tái nhợt, tơ máu trong mắt càng nhiều hơn, đốt ngón tay thon dài chợt cuộn lại, cắm sâu vào lòng bàn tay. Y hít sâu một hơi, nói: "Các ngươi đi vào trước, ta ......"

Lời còn chưa dứt, sắt mặt y đột nhiên mừng rỡ, tầm mắt nhìn về xa xa. Chỉ thấy một bóng người mặc hắc y đang ngự kiếm vội vã về hướng bọn họ, tốc độ cực kỳ nhanh. Chỉ là tốc độ của người nọ tuy nhanh, nhưng thân hình rõ ràng không vững, thân kiếm dưới chân thỉnh thoảng đảo một cái, thân hình lúc nào cũng muốn ngã ra khỏi thân kiếm. Lam Vong Cơ đứng ở đây, liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra.

Giang Trừng và Giang Yếm Ly nhìn theo tầm mắt y ———— là Ngụy Vô Tiện. Sắc mặt hắn trắng bệch như tờ giấy, chiếc áo khoác hơi mỏng trên người không che được thân hình mảnh khảnh, trên bàn tay dính đầy màu đỏ tươi, không biết là của người khác hay của chính hắn. Trên mặt Giang Yếm Ly dần dần hiện lên vẻ vui mừng, kinh ngạc nhìn vệt bóng dáng kia.

Giang Trừng không khỏi tiến lên một bước, kêu: "Ngụy Vô Tiện!"

Ngụy Vô Tiện không hề đáp lại, Tuỳ Tiện dưới chân lại nhoáng một cái, càng tăng nhanh tốc độ. Chẳng bao lâu, đã đến gần bọn họ. Hai người không khỏi cùng tiến lên vài bước, muốn đến xem thử tình trạng của hắn thế nào.

Khi Ngụy Vô Tiện hạ xuống đất, ngay cả Tuỳ Tiện cũng không kịp cất, thân kiếm rớt trên phiến đá kêu "keng" một tiếng, bước chân hắn loạng choạng, đi tới được vài bước liền đảo một cái, thân mình ngã nghiêng ra, sắp sửa té sấp xuống. Giang Trừng cách hắn gần nhất vội vàng đỡ lấy hắn, sốt ruột hỏi: "Ngụy Vô Tiện, ngươi thế nào?" Không đợi Ngụy Vô Tiện trả lời, Giang Yếm Ly đã tiến lên đỡ lấy cánh tay hắn, thấy hắn hình như tỉnh táo, liền nhẹ giọng kêu: "A Tiện?" Không có tiếng đáp lại.

Trái tim mới vừa rồi thoáng yên ổn của Giang Yếm Ly lập tức lại treo lên, vội vã nhìn vào mắt Ngụy Vô Tiện ———— Ngụy Vô Tiện tuy là mở mắt, nhưng đồng tử tan rã, không có tiêu cự, giống như triệu chứng mất hồn phách, đối với âm thanh bên ngoài không có chút phản ứng nào.

Hô hấp của Giang Yếm Ly cứng lại, bỗng nhiên nhớ tới trên bụng Ngụy Vô Tiện có thương tích, liền gấp gáp nói với Lam Vong Cơ: "Lam Nhị công tử, trên người a Tiện có thương tích, hiện giờ chúng ta có thể gặp Lam y sư được không?"

Lam Vong Cơ thu tay lại đưa ra phía sau, xoay người, nhàn nhạt nói: "Đi theo ta." Giọng nói vừa rơi xuống, y đã bước vào kết giới.

Giang Yếm Ly nhặt kiếm của Ngụy Vô Tiện lên, Giang Trừng thì cõng Ngụy Vô Tiện trên lưng, hai người vội vàng đuổi theo.

Trong phòng của y sư.

Ngụy Vô Tiện ngồi bên cạnh bàn, vẫn là bộ dáng thần thức tan rã. Y sư giơ tay quơ quơ trước mắt hắn, thấy hắn không có phản ứng, sau đó kéo tay hắn bắt mạch.

"Kỳ lạ ......." Y sư cau mày. Giang Yếm Ly không nhịn được hỏi: "Y sư, a Tiện hắn thế nào?" Vết thương trên người Ngụy Vô Tiện đã được xử lý, nhưng người lại vẫn giống như một con rối vải không có linh hồn, mặc người chơi đùa.

"Trong thân thể hắn cũng không có nội thương, chỉ là không hiểu vì sao, nhiệt độ cơ thể quá thấp, trong kinh mạch toàn là khí âm hàn ......" Y sư nắm cổ tay của Ngụy Vô Tiện cẩn thận cảm nhận, nhưng vẫn không giải thích được rốt cuộc tại sao lại như vậy.

"Chuyện này ......" Sắc mặt của mọi người đều không tốt lắm.

Đột nhiên, Ngụy Vô Tiện rút cổ tay ra khỏi tay y sư, mọi người giật mình, vội vàng nhìn vào mắt hắn, đã khôi phục tinh thần, chỉ là vẫn hơi trống rỗng.

Hồi lâu, Lam Vong Cơ lên tiếng gọi: "Ngụy ...... Anh?"

Ngụy Vô Tiện "Ừ" một tiếng, sau đó nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt lập loè, thấy Giang Yếm Ly và Giang Trừng đều có mặt, vì thế nhẹ nhàng thở ra, còn không đợi bọn họ mở miệng, đã dứt khoát lưu loát nói: "Ta không có việc gì, sư tỷ, Giang Trừng, các ngươi đi về nghỉ ngơi trước đi."

Giang Yếm Ly nghe vậy, không những không có ý định rời đi, mà ngược lại chợt nắm lấy tay Ngụy Vô Tiện, nói: "Tiện Tiện ...... ngươi nói cho sư tỷ biết, ngươi rốt cuộc bị làm sao?"

Ngụy Vô Tiện khựng lại, bất đắc dĩ nói: "Sư tỷ, ta thật sự không có việc gì." Giang Yếm Ly mím chặt môi, nhìn chằm chằm vào hai mắt hắn, một bộ tỏ ra bất kể thế nào cũng bắt hắn nói ra lời nói thật.

Giang Trừng thấy vậy, vỗ bàn một cái, tức giận nói: "Không có việc gì không có việc gì, lần nào cũng nói không có việc gì, vậy vừa rồi ngươi giải thích thế nào?!"

Trong phòng tức khắc rơi vào im lặng.

Giang Trừng mới nhận ra hành động của mình không ổn, thận trọng dè dặt quan sát Ngụy Vô Tiện, kêu: "Ngụy ...... Vô Tiện?"

Ngụy Vô Tiện nhè nhẹ thở ra một hơi, nói: "Ta mệt rồi." Bởi vì nhớ tới Ngụy Vô Tiện hiện giờ không chịu nổi kích thích, mọi người cũng không dám hỏi thêm nữa.

Lam Vong Cơ đứng dậy, trầm giọng nói: "Đi theo ta." Ngụy Vô Tiện nghe vậy, không chút do dự đứng dậy, cúi đầu đi ra ngoài cùng với Lam Vong Cơ. Giang Trừng và Giang Yếm Ly bất đắc dĩ liếc nhìn nhau, Giang Trừng nói: "A tỷ, hắn không muốn nói thì thôi, tỷ đi về nghỉ ngơi trước đi. Đệ ...... đi tìm Lam lão tiên sinh."

Giang Yếm Ly do dự một hồi, trải qua một loạt sự cố tối hôm qua, nàng đúng là rất mệt, thân thể sớm đã rã rời, vì thế bèn gật gật đầu, nói: "A Trừng, sau đó ngươi cũng phải nghỉ ngơi đàng hoàng."

Giang Trừng ngoan ngoãn gật đầu, hai người liền tỏ ý với y sư, y sư hơi gật đầu, hai người cùng đứng dậy rời đi. Trong phòng nhất thời lại yên tĩnh, y sư thở dài, lẩm bẩm nói: "Đứa nhỏ này, rốt cuộc đã trải qua chuyện gì ......"

Vất vả trở lại căn phòng của mình đang ở, thân thể Ngụy Vô Tiện mềm nhũn, cả người sắp sửa ngã nghiêng sang một bên. Lam Vong Cơ vội vàng ôm lấy eo hắn, ấn hắn vào sát người mình. Thân mình Ngụy Vô Tiện vốn đã kiệt sức, bị ôm như vậy, liền dựa vào trong lòng ngực y. Hắn cũng không đẩy ra, nhẹ giọng gọi: "Lam Trạm ......."

Lam Vong Cơ lại ôm hắn chặt thêm một chút, nhẹ nhàng vuốt xuôi mái tóc như thác đổ của hắn, khẽ nói nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy: "Ngủ đi."

Ngụy Vô Tiện dựa vào trong lòng ngực y, nhắm mắt lại, ngả đầu sang, thật sự ngủ thiếp đi, cũng không biết có nghe thấy hay không. Lam Vong Cơ nhận ra, vành tai hơi ửng đỏ một chút, dời tay chặn ngang bế hắn lên, đỡ lấy vòng eo thon nhỏ của hắn, đi đến bên giường.

Không ngờ mới vừa đặt hắn lên giường, hắn bỗng nhiên cuộn tròn người lại, ôm đầu, cả người bắt đầu run rẩy, hô hấp Lam Vong Cơ cứng đờ, lại bế hắn lên, gấp gáp kêu: "Ngụy Anh ...... Ngụy Anh?"

***

Ngụy Vô Tiện ngơ ngác đứng trong một vùng tối. Có người nhẹ giọng thì thào: "Ngụy Vô Tiện, đây là giả ......"

"Ngươi đã chết rồi ......" Ngụy Vô Tiện im lặng, sững sờ nhìn chằm chằm vào bóng tối, từ từ đưa tay lên bịt tai lại.

Giọng nói kia vẫn tiếp tục: "Bọn họ đều là giả ......"

"Ngươi bị gạt rồi ......"

"Đừng nói nữa ......"

"So với việc sống không bằng chết ở trong ảo cảnh, không bằng .... tự kết liễu chính mình ......"

Thân hình Ngụy Vô Tiện lảo đảo, lẩm bẩm: "Đừng nói nữa ......"

"Để ta mang ngươi đi ...... rời khỏi nơi này ......" Có người đứng ở phía sau hắn, nhẹ nhàng ôm lấy hắn.

"Đừng nói nữa!" Hắn gần như điên cuồng, dùng hai tay quơ quào trong vùng bóng tối trống rỗng này.

"Nếu không muốn, thì ..... cứ chờ giẫm lên vết xe đổ đi ....."

"Cút!!" Giọng nói kia tan biến, hắn ngã ngồi trên mặt đất.

Đồng thời lúc đó, thân hình trong lòng ngực Lam Vong Cơ dần dần ngưng run rẩy.

Hàn Thất.

Lam Hi Thần nhìn ánh bình minh nơi chân trời, thở dài thật khẽ, trong lòng biết cuộc chiến chống lại Ôn gia là không thể tránh khỏi, những ngày tháng yên ổn này, e rằng chẳng bao lâu nữa sẽ kết thúc.

Trong bóng tối, Ngụy Vô Tiện nhìn chằm chằm vào đôi tay mình, suy nghĩ đến xuất thần.

Đều là ...... giả ......

Hắn giơ tay ôm mặt mình.

———————

Lời tác giả:

Thật ngại quá, tôi đã thất sách rồi. E hèm, một chương thật ngắn.

Nhưng Xạ Nhật Chi Chinh đúng là sắp tới rồi.

Ngụy Vô Tiện có thể bay đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, hoàn toàn dựa vào nghị lực, giữa đường không rớt khỏi thân kiếm thật sự là may mắn.

Tình tiết sau đó là hiện thực bởi vì lần này đã chịu kích thích rồi. Còn nhớ trước đó Tình tỷ đã từng nói không? Mỗi một lần hắn chết, nơi này sẽ biến mất một người, phía sau còn một đoạn chưa nói ra hết, cuối cùng chỉ còn lại hắn sống sót, mọi âm thanh đều im lặng, chấm dứt cuộc sống của chính mình. Bởi vì đoạn trước của câu đó đối Ngụy Vô Tiện đã quá đủ rồi. Ừm, điều này ta không nói nhiều.

Lời âm thanh kia nói với hắn, các bạn cảm thấy hắn có tin hay không?

Sau đó, có phát hiện không!!! Có phát hiệnkhông!!! Vui mừng không? Bất ngờ không? (Ngụy Vô Tiện cảm thấy CÓ! CHÚT! Ỷ! LẠI!đối với Lam Vong Cơ)

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.