Chương trước
Chương sau
Đã gần đến hoàng hôn.

Ngụy Vô Tiện nhìn chăm chú vào Lam Vong Cơ ngồi đối diện bên kia bàn, vẻ mặt lạnh đến dọa người, hắn nói: "Ngươi, không phải nói đùa?" Sau khi Lam Vong Cơ cùng hắn trở về gian phòng này không lâu, bỗng nhiên có một tiểu môn sinh tới, nói nhỏ điều gì đó với Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ nghe xong liền biến sắc, không kịp nói với Ngụy Vô Tiện một tiếng, đã vội vàng đi ra ngoài. Tiểu môn sinh kia nhìn thoáng qua Nguỵ Vô Tiện với vẻ mặt áy náy, rồi cũng gấp gáp đi theo. Ngụy Vô Tiện vốn không có hứng thú, nghĩ việc riêng của Lam gia, không tiện để hắn nghe, vì thế cũng không hỏi nhiều. Ai ngờ sau khi Lam Vong Cơ quay về, đã nói với hắn chuyện này.

Lam Vong Cơ thận trọng quan sát thần sắc Ngụy Vô Tiện, im lặng một lát, gật gật đầu, nói: "Ừm, không phải." Y vốn không định nói cho Ngụy Vô Tiện, sợ kích thích đến hắn, nhưng nếu mình không nói, cũng sẽ có người nói cho hắn, vì thế khi Lam Vong Cơ biết được tin tức này, chuyện đầu tiên chính là quay lại nói thẳng với Ngụy Vô Tiện.

Các ngón tay của Ngụy Vô Tiện ở dưới mặt bàn cuộn lại, cuộn càng lúc càng chặt, cho đến khi siết ra nếp nhăn trên lớp vải áo hơi mỏng. Nhưng vẻ mặt hắn lại là hoàn toàn bình tĩnh, hàng lông mi mảnh dài rũ xuống, che khuất đôi mắt hắn, khiến người ta không đoán được cảm xúc của hắn.

"Ngụy Vô Tiện!" Ngoài cửa vang lên một tiếng gọi cấp bách, ngay sau đó, cánh cửa chạm khắc kia đã bị ai đó đẩy ra. Hai người đồng loạt ngẩng đầu nhìn sang ——— Là Giang Trừng, mặt tràn đầy hoảng hốt xông vào.

Ngụy Vô Tiện nhìn y một cái với vẻ bình tĩnh khác thường, nói: "Giang Trừng." Giang Trừng hoảng loạn đến mức ngay cả Lam Vong Cơ ở đó cũng quên mất, chụp lấy bả vai Ngụy Vô Tiện nói ngay: "A tỷ ...... a tỷ đã bị Ôn gia mang đi!"

Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng lấy tay y ra, nhàn nhạt nói: "Ta đã biết rồi." Vừa nãy Lam Vong Cơ chính là nói với hắn chuyện này.

Giang Trừng gấp đến độ sắp trào ra nước mắt, nghe vậy sửng sốt, bỗng nhiên tức giận nói: "Ngươi, ngươi tại sao ......" Tại sao một chút phản ứng cũng không có? Giang Yếm Ly đã bị bắt đi rồi, hắn đáng lẽ phải sốt ruột chứ.

Lời còn chưa dứt, Ngụy Vô Tiện đã giơ tay cắt ngang y, quay sang nói với Lam Vong Cơ: "Lam Trạm, ta muốn nói với Giang Trừng vài câu." Lam Vong Cơ nghe vậy, hơi gật đầu, rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Đợi sau khi Lam Vong Cơ khuất hẳn trong tầm mắt, Ngụy Vô Tiện mới quay đầu nhìn về phía Giang Trừng, hỏi: "Giang thúc thúc đã biết chưa?" Giang Trừng vẻ mặt âm trầm gật đầu, nói: "A cha kêu chúng ta ở đây nghiêm túc chờ đợi."

Ngụy Vô Tiện trầm mặc.

Nửa ngày, Giang Trừng đấm một cái xuống mặt bàn, nóng nảy nói: "Ngươi đây là có ý gì, thật sự cứ chờ như vậy sao? Người Ôn gia ai nấy ngang ngược ngạo mạn, a tỷ bị bọn chúng mang đi, chẳng bao lâu sẽ xảy ra chuyện! Chúng ta ......"

Cả mặt y đỏ bừng vì đi bộ nhanh tới đây, giọng nói hãy còn mang theo hơi thở hổn hển.

"Giang Trừng." Ngụy Vô Tiện nhìn y chăm chú, mắt như hồ nước sâu, Giang Trừng lập tức nín lại. Chỉ nghe hắn nói: "Đêm nay chúng ta đi cứu sư tỷ." Một câu nói đơn giản rõ ràng, khiến Giang Trừng phát hiện, bản thân bắt đầu không hiểu được Ngụy Vô Tiện.

Y từ từ rút tay lại, trầm giọng hỏi: "Khi nào?"

Ngụy Vô Tiện nhắm mắt, nói: "Giờ Tý, góc tường phía đông, đến đúng giờ ngươi cứ chờ ta ở đó." Dừng một chút, làm như không yên tâm, hắn lại dặn dò: "Đừng đi sớm." Trái tim gấp gáp của Giang Trừng chậm rãi bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm vào mắt hắn, gật gật đầu.

Ngụy Vô Tiện thở hắt ra, nói: "Ngươi đi về trước chuẩn bị một chút đi."

Thân mình cứng đờ của Giang Trừng thoáng nhúc nhích, sắc mặt bắt đầu biệt nữu, Ngụy Vô Tiện nhìn bộ dáng này của y, nghi hoặc hỏi: "Sao vậy?"

Giang Trừng thấy hắn hỏi, ánh mắt tức khắc bay loạn, ấp úng hơn nửa ngày, cuối cùng làm như hạ quyết tâm, mới gian nan hỏi ra miệng: "Thân, thân thể của ngươi không có vấn đề gì chứ?" Câu này vừa thốt ra, giống như đã dùng hết toàn bộ sức lực của y vậy, sắc mặt thả lỏng, bả vai cứng còng cũng thả lỏng xuống.

Ngụy Vô Tiện nghe vậy, trong lòng xúc động, nhìn chằm chằm y vài lần, nhưng cuối cùng lại là "Phụt" một tiếng bật cười, nhìn đến mức Giang Trừng ngẩn người, cả giận kêu: "Ngụy Vô Tiện!" Ngụy Vô Tiện cũng chính vì nhìn thấy bộ dạng biệt nữu này của y mới cảm thấy buồn cười, lúc này thấy y tức giận, liền vội vàng ngừng cười, chẳng thèm để ý phất tay, nói: "Đương nhiên không có vấn đề."

Giang Trừng do dự nói: "Nhưng mà, ngươi ......" Ngụy Vô Tiện hiện giờ không biết bị bệnh gì, chỉ là tâm trạng không ổn, bộ dạng lúc phát bệnh là lục thân không nhận và có vẻ thống khổ khác thường, nếu như giữa đường hắn phát bệnh, vậy thì phiền phức.

Nụ cười của Ngụy Vô Tiện nhạt dần, một tay siết chặt lưng ghế, nói: "Không sao, ta khống chế được." Giang Trừng nghe vậy, tuy có vài phần không tin, nhưng vẫn gật gật đầu, nói: "Vậy ta về trước." Lời còn chưa dứt, người đã đứng lên đi ra ngoài rồi.

"Ừ." Ngụy Vô Tiện cúi đầu, khớp tay siết sưng ghế trở nên trắng bệch, được tay áo rộng che khuất. Thân thể lại dâng lên cơn đau châm chích dày đặc kia, cơn đau âm ỉ trong đầu càng ngày càng nghiêm trọng, hắn đưa tay lên ôm ngực, thở dốc vài tiếng, tay kia nắm lưng ghế mất đi sức lực, sau đó hắn không nhịn được nằm gục xuống bàn.

"Ngụy Anh." Hắn ngẩng đầu lên nhìn qua ———— Là Lam Vong Cơ đã trở lại, trên tay y còn cầm một hộp đồ ăn. Trên mặt bỗng nhiên có thứ gì đó nóng ướt bò qua, hắn giơ tay quệt, đưa đến trước mắt để nhìn, hóa ra là vài giọt nước mắt trong suốt. Ngụy Vô Tiện không phải là người thích khóc, nhưng lúc này nước mắt lại giống như vỡ đê, ào ạt trào ra, từng giọt từng giọt rơi xuống, mờ đến mức hắn gần như không thấy rõ thân hình Lam Vong Cơ.

Trên mặt hắn toàn là nước mắt, hai mắt đỏ hoe, tẩy rửa cho đôi mắt vốn đen thăm thẳm càng thêm sáng ngời, nhưng đôi mắt này càng sáng ngời, thì vẻ bi thương nơi đáy mắt cũng bị tẩy rửa càng thêm rõ ràng. Lam Vong Cơ cứ thế nhìn đôi mắt tràn ngập bi thương của hắn, thẫn thờ đứng lặng người ở nơi đó.

Ngụy Vô Tiện thấy y ngẩn người, trong lòng có chút buồn cười, lung tung lau nước mắt ở trên mặt, hít hít chóp mũi hơi đỏ, thành thật nói: "Ta không muốn khóc." Hắn vốn không muốn khóc, nhưng những giọt nước mắt này cố tình không chịu khống chế, lau đi lại rơi xuống tiếp, lau đến mức cả tay áo hắn đều ướt, vẫn không ngăn được.

Thân thể lại đau một trận, nước mắt càng lúc rơi càng nhiều, hắn bèn không thèm lau nữa, rũ tay xuống, cong cong khóe miệng, thấp giọng nói: "Ta khống chế không được." Hàng lông mi mảnh dài bị nước mắt dính ướt, hơi rũ xuống, thoạt nhìn trông đáng thương vô cùng. Lam Vong Cơ im lặng nhìn hắn. Ráng chiều đỏ tươi, hoàng hôn dần buông, rơi xuống ở phía sau Lam Vong Cơ, chiếu sáng một giọt nước mắt rơi trên gò má của Ngụy Vô Tiện. Hai thiếu niên trầm mặc nhìn nhau, không ai quan tâm đến những giọt nước mắt đang rơi xuống kia nữa.

Đêm xuống. Màn đêm tối đen giống như mực đậm đặc không thể pha loãng, bao phủ toàn bộ Vân Thâm.

Ngụy Vô Tiện mở miệng nói: "Lam Trạm, đêm nay ta sẽ đi cứu sư tỷ." Rõ ràng không tin tưởng y hoàn toàn, nhưng Ngụy Vô Tiện chỉ cảm thấy, mình cần phải nói với y. Lam Vong Cơ đang chép gia quy, nghe vậy nhíu mày, nói: "Không thể."

Sớm đoán được y sẽ nói như vậy, Ngụy Vô Tiện nói: "Ngươi ngăn cản ta không được."

Lam Vong Cơ vốn cảm thấy kỳ lạ đối với sự bình tĩnh khác thường của Ngụy Vô Tiện, lúc này đã hiểu, lông mày lại nhíu vào thật sâu, trên gương mặt như bạch ngọc toàn là vẻ lo lắng.

Y không giỏi nói chuyện, nghe xong lời này cũng chỉ có thể lặp đi lặp lại một câu: "Không thể." Ngụy Vô Tiện vốn chỉ là thông báo với Lam Vong Cơ một tiếng, y có đồng ý hay không cũng không có bất kỳ ảnh hưởng gì đến hành động của hắn, vì thế cũng không đáp lại lời y nói.

Thấy Ngụy Vô Tiện không để ý tới chính mình, tâm trạng của Lam Vong Cơ có chút nôn nóng hiếm thấy, buông bút lông sói xuống định nắm lấy tay hắn. Ngụy Vô Tiện không tránh né, để mặc cho y nắm lấy mình, nhìn chằm chằm vào mắt y từ từ đứng dậy.

Lam Vong Cơ cũng nhìn chằm chằm hắn như thế, nói: "Ngươi ......" lời còn chưa ra khỏi miệng, y đã cảm thấy cơ thể cứng đờ, thử nhúc nhích ngón tay, mới phát hiện là không thể cử động dù chỉ một chút. Vẻ khiếp sợ trong mắt y còn chưa biến mất, thân thể bị cố định, y chỉ có thể nhìn Ngụy Vô Tiện gác cánh tay mình lên trên vai, từng bước từng bước đi đến bên mép giường.

Thân thể được đặt trên giường, chỉ nghe Ngụy Vô Tiện nói: "Bùa này có thể duy trì đến bình minh, nằm yên nhé, Lam Trạm." Lam Vong Cơ mấp máy môi muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ cảm thấy mí mắt càng lúc càng nặng, trong mắt chỉ còn lại bóng dáng Ngụy Vô Tiện rời đi.

Y muốn nói: Ta đi cùng ngươi.

Đến cuối giờ Tý, Giang Trừng quả nhiên đã sớm chờ ở chỗ đó. Trên mặt vẫn lo âu như cũ, thấy Ngụy Vô Tiện tới, đứng bật dậy, nói: "Đi thôi!" Ngụy Vô Tiện hơi gật đầu một cái, lập tức nhảy lên đầu tường. Giang Trừng cũng nhảy lên theo, hai người cùng biến mất trong bóng đêm.

Hai người ngự kiếm đến Kỳ Sơn, dọc trên đường đi cũng không có quá nhiều trở ngại.

Ôn thị quả thật đề phòng nghiêm ngặt, Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng biến mất trong rừng cây, quan sát các tu sĩ tuần tra ở nơi xa. Ngụy Vô Tiện hơi ngẫm nghĩ, nhỏ giọng nói với Giang Trừng: "Ngươi ở đây tiếp ứng, ta đi vào mang sư tỷ ra."

Giang Trừng ngạc nhiên, nói: "Một mình ngươi?"

Ngụy Vô Tiện nhìn y một cái, nói: "Không thì sao?"

Giang Trừng sửng sốt, tiếp đó lắc lắc đầu, nói: "Không được, ta đi cùng ngươi."

Ngụy Vô Tiện lại cự tuyệt, nói: "Không được, hai người dễ bị phát hiện." Giang Trừng nghe vậy, nội tâm đã dao động, Ngụy Vô Tiện lại nói: "Yên tâm, ta nhất định mang sư tỷ ra được." Bất kể thế nào, cũng không thể để Giang Trừng mạo hiểm đi vào. Đạo lý này, cả hai đều hiểu.

Giang Trừng có chút do dự gật gật đầu, nói: "Vậy ngươi cẩn thận." Ngụy Vô Tiện "Ừ" một tiếng, sau đó cực kỳ khéo léo chạy luồn đến sau một thân cây khác, khom lưng từ từ tránh né hai tên tu sĩ kia. Cũng không biết hắn làm như thế nào, hai tên tu sĩ lại không hề cảm thấy tí gì.

Dương Thất.

Giang Yếm Ly kinh sợ nhìn Ôn Triều ở trước mặt, hai tay bị trói, cột phía sau, nàng ra sức giãy giụa, cắn răng nói: "Ôn công tử, xin hãy tự trọng!" Ôn Triều liếm liếm môi trên, cười tà ác nói: "Tự trọng? Bản công tử coi trọng ngươi, ngươi nên thấy vinh hạnh mới phải, thế mà còn dám kêu ta tự trọng?"

Giang Yếm Ly từ lâu đã nghe nói gã Nhị công tử Ôn gia này là kẻ dâm đãng vô sỉ. Hôm nay xuống núi mua sắm, thấy gã không chút nào để ý đến thể diện đòi mang một nữ tử về. Giang Yếm Ly tuy trời sinh tính tình ôn hòa, không bao giờ gây rắc rối, nhưng cũng không chịu nổi khi nhìn thấy một nữ tử xinh đẹp như vậy cứ thế bị huỷ hoại. Vì vậy không màng đến lời khuyên can của nữ đầu bếp, dứt khoát đứng trước người nàng kia. Nhưng tu vi của nàng không cao, làm sao có thể địch nổi Hoá Đan Thủ bên người Ôn Triều, kết quả nàng và vị nữ tử kia cùng nhau bị bắt tới Kỳ Sơn.

Nữ đầu bếp nhát gan, không dám dây dưa thêm với bọn chúng, bèn hoà vào dòng người.

Giang Yếm Ly trừng mắt nhìn Ôn Triều, chỉ nghe gã nói: "Thôi, trước hết hưởng thụ vị tiểu mỹ nhân ở bên cạnh này đã."

Ở một góc tường.

Trong mắt Ngụy Vô Tiện toát ra vẻ lạnh lùng hung tợn, bóp chặt cổ tên tu sĩ Ôn gia ở trước mặt, lạnh giọng nói: "Tốt hơn hết đừng lộn xộn, nếu không ta không bảo đảm có bóp chết ngươi hay không."

Người nọ cũng không cam lòng yếu thế, trừng mắt nhìn Ngụy Vô Tiện, uy hiếp: "Ngươi giết ta, chính là sẽ đắc tội với Kỳ Sơn Ôn thị!" Ý định ban đầu là muốn đe dọa Ngụy Vô Tiện, không ngờ hắn hơi hơi mỉm cười, người nọ liền cảm thấy bụng chợt mát lạnh, tiếp đó một cơn đau dữ dội ập tới. Y không tin nổi cúi đầu nhìn xuống ———— Lưỡi kiếm sáng ngời cắm lút vào bụng y, máu từ bên trong chảy ra dọc theo lưỡi kiếm nhỏ xuống dưới.

Hắn hoảng sợ nhìn Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện lạnh lùng nói: "Nói, Giang Yếm Ly ở chỗ nào." Người nọ nhìn thấy vẻ lạnh nhạt trong mắt Ngụy Vô Tiện, trong lòng biết người này là thật sự sẽ giết chính mình, cuống quít nói: "Ở, ở ngay Dương Thất đằng trước." Y chỉ chỉ vào gian nhà đang sáng đèn ở xa xa kia.

Ngụy Vô Tiện nhìn sang theo tầm mắt của y, ngay sau đó đột nhiên siết chặt tay, bóp cổ người nọ đến mức sắc mặt tím ngắt, hắn nói: "Nói thật?" Tròng mắt người nọ trợn trắng, vất vả gật gật đầu, phía trước ẩn ẩn truyền đến mấy tiếng thét chói tai. Ánh mắt Ngụy Vô Tiện chợt cứng đờ, ngay sau đó trên tay phát lực, trực tiếp vặn gãy cổ y. Hai mắt người nọ trợn lên, miệng trào ra máu tươi, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin tưởng, chưa kịp phản ứng lại đã tắt thở. Ngụy Vô Tiện giống như vứt rác, ném thi thể y sang một bên.

Sau khi tới gần gian nhà kia, hắn nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng trực tiếp đá văng cửa phòng. Có lẽ bởi vì Ôn Triều khi làm việc không thích có người, xung quanh đây cũng chỉ có tên tu sĩ vừa rồi, cho nên Ôn Trục Lưu lúc này hẳn là cũng không có ở đây.

Ôn Triều đang ở cởi quần áo của nàng kia, hoàn toàn không ngờ rằng sẽ có người đi vào, khi quay đầu lại còn có chút sửng sốt. Ngụy Vô Tiện phản ứng cực nhanh, trực tiếp ném ra một tấm bùa Định Thân, Ôn Triều lập tức không thể nhúc nhích, ngay cả tiếng hét giận dữ cũng không thể thoát ra khỏi miệng.

Giang Yếm Ly mừng rỡ kêu: "A Tiện!" Ngụy Vô Tiện cong môi cười với nàng, sau đó cởi bỏ áo khoác ngoài của Ôn Triều, khoác lên người của nữ tử đang áo quần xộc xệch, sau đó rút Tùy Tiện ra nhắm ngay ngực Ôn Triều cắm vào thật mạnh, động tác gọn gàng lưu loát, không hề do dự. Thấy Ôn Triều từ từ ngã xuống, Ngụy Vô Tiện mới xoay người lại hỏi: "Sư tỷ, có bị thương không?"

Giang Yếm Ly lắc lắc đầu, nói: "Ngươi thì sao?"

Ngụy Vô Tiện tinh nghịch mỉm cười, nói: "Đương nhiên không có." Hắn cắt đứt dây thừng trên người của hai người, nói: "Chúng ta đi, Giang Trừng đang chờ ở bên ngoài đấy."

Giang Yếm Ly kéo nữ tử còn chưa hoàn hồn kia lại, nhân lúc thời gian trống này, nàng nhịn không được hỏi: "A Tiện ...... ngươi đã tốt hơn rồi à?"

Ngụy Vô Tiện sửng sốt, nói: "Ừm, tốt hơn." Dừng một chút, hắn lại nói: "Lát nữa hai người theo sát ta. Bây giờ, đi nhanh!" Giọng nói tràn đầy vẻ không cho phép tranh cãi không phù hợp với ngoại hình này. Giang Yếm Ly vội vàng lôi kéo nàng kia đi theo Ngụy Vô Tiện thận trọng ra khỏi gian nhà này.

Giang Trừng chờ trong rừng cây tối đen này lâu đến mức sắp sửa lao ra ngoài, sốt ruột liên tục hít khí. Ngay khi y thật sự sắp lao ra, Ngụy Vô Tiện đã dẫn theo hai người xuất hiện trong tầm nhìn của y.

Y từ xa nhìn thấy một người trong đó, vui vẻ gọi: "A tỷ!" Giang Yếm Ly và nữ tử kia dìu dắt lẫn nhau, sắc mặt vừa hoảng loạn vừa nghiêm trọng, ba người đến trước mặt Giang Trừng, Ngụy Vô Tiện ôm bụng, sắc mặt tái nhợt đến dọa người, hắn nhẹ nhàng hít vào một hơi, thấp giọng nói: "Đi mau!"

Giang Trừng phát hiện Ngụy Vô Tiện không thích hợp, không khỏi lo lắng hỏi: "Ngụy Vô Tiện, ngươi bị thương hả?" Nói rồi, y định túm lấy tay Ngụy Vô Tiện. Trong rừng quá tối, Ngụy Vô Tiện lại mặc một thân hắc y, y căn bản thấy không rõ Ngụy Vô Tiện có thương tích ở chỗ nào. Ngụy Vô Tiện tránh đi, tay ôm bụng càng lúc càng siết chặt, nói: "Chút vết thương nhỏ này, không đáng ngại." Mới vừa rồi nàng kia đột nhiên kêu lên sợ hãi một tiếng, khiến ba người bọn họ hoàn toàn bại lộ, không còn cách nào, Ngụy Vô Tiện chỉ có thể rút kiếm đánh nhau với tu sĩ Ôn gia. Tuy nói thực lực của hắn mạnh mẽ, nhưng bên người có hai nữ tử yếu đuối, tất nhiên là không thể phân thân, vì bảo vệ các nàng, nhất thời sơ ý bị đâm một kiếm.

Phía sau loáng thoáng truyền đến tiếng mắng chửi, Ngụy Vô Tiện quay người lại, nói với Giang Yếm Ly: "Sư tỷ, tỷ và Giang Trừng đi trước, ta cản phía sau!" Nói rồi, hắn lấy từ túi Càn Khôn ra mấy tấm bùa, lần lượt giao cho bọn họ.

Giang Trừng cả giận nói: "Muốn đi thì đi cùng nhau, Ngụy Vô Tiện ngươi có ý gì?"

Ngụy Vô Tiện nhìn sang chỗ y, nhẹ nhàng cười, nói: "Ta không mang đủ Truyền Tống phù, đi không được."

Giang Yếm Ly đỡ nữ tử đang run bần bật kia, kiên định nói: "A Tiện, chúng ta sẽ không để ngươi một mình mạo hiểm!" Lời nói tuy rất quyết tuyệt, nhưng từ giọng nói run rẩy của nàng, có thể biết được nàng sợ hãi như thế nào, dù sao cũng là một nữ tử chưa gả chồng. Ngụy Vô Tiện nhìn nàng, bỗng nhiên gọi: "Sư tỷ."

Trên trán Giang Yếm Ly rịn ra mồ hôi lạnh, hỏi: "A Tiện?" Ngụy Vô Tiện ôm chặt phần bụng, nhìn khuôn mặt nàng qua màn đêm, bỗng nhiên bật cười, cười rất trong trẻo, không hề có tạp chất, giống như mặt trời ấm áp. Hắn đưa ngón trỏ lên môi, nhẹ giọng nói: "Sư tỷ, đừng sợ." Giọng nói khàn khàn trong bóng đêm cực kỳ rõ ràng, khiến người ta nghe thấy mà yên tâm được vài phần. Trong lòng Giang Yếm Ly chợt dâng lên một dự cảm không tốt, hoảng sợ nói: "A Tiện!"

Giang Trừng hiển nhiên cũng phát hiện điều không thích hợp, cả giận nói: "Ngụy Vô Tiện, ngươi làm cái ......"

Lời còn chưa dứt, ba người đã biến mất ngay tại chỗ.

"Ta sẽ không sao."

Ngụy Vô Tiện đứng ở đó, siết chặt chuôi kiếm trong tay, dứt khoát xoay người, lạnh lùng nhìn những tu sĩ Ôn gia đang đuổi theo. Một đám người rút kiếm chỉ vào Ngụy Vô Tiện, quát: "Thật to gan! Dám cả gan xông vào địa bàn Kỳ Sơn Ôn thị ta!"

Ngụy Vô Tiện cười nhạo một tiếng, nói: "Một đám Ôn cẩu thôi, có gì mà không thể?" Tu sĩ Ôn gia trừng mắt nhìn hắn, mãi mới hiểu ra ý tứ trong lời nói của hắn, nghiến răng nghiến lợi hét: "Lên! Giết hắn!" Tu sĩ Ôn gia cầm kiếm lao lên phía trước.

"Chịu chết đi!!"

Ngụy Vô Tiện đứng nguyên tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.

Đột nhiên, bốn phía vang lên một trận cười quái dị.

"Ha ha ha ha ha ......" Một cơn gió kỳ quái ập tới, thổi cành lá rung lên xào xạc.

Bọn họ dừng lại, hoảng sợ nhìn vào chỗ tối tăm sâu trong rừng cây ———— Chẳng có cái gì hết. Một người trong đó phản ứng lại, trừng mắt nhìn Ngụy Vô Tiện một thân hắc y, nói: "Là ngươi?! Làm cái trò quỷ gì?!"

Ngụy Vô Tiện khẽ cười một tiếng, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Nhìn phía sau ngươi kìa." Người nọ vốn không muốn tin lời hắn nói, nhưng bỗng cảm thấy sau lưng chợt ớn lạnh, gã ngay lập tức cực kỳ từ từ cực kỳ chậm chạp quay đầu lại ————— Là gương mặt nữ tử mà cách đây không lâu bị gã ngược đãi đến chết. Từng vết từng vết dao cắt trên mặt nữ tử này, chảy máu đỏ tươi, nhỏ giọt xuống theo chiếc cằm tinh xảo, dưới vạt áo trống rỗng không có thứ gì, lắc lư bồng bềnh bay bay.

Gã đột nhiên trợn trừng hai mắt, kêu lên sợ hãi một tiếng: "Quỷ, quỷ a!!!"

Trên người cả đám tu sĩ này đều có một con nữ quỷ quấn lấy, đang cười "Khanh khách". Lúc này đôi mắt của Ngụy Vô Tiện đã đỏ ngầu như máu, loé lên ánh sáng đỏ tươi, khí đen đáng sợ bay lượn quanh người, gương mặt tái nhợt mang theo nụ cười vui sướng, trông càng quỷ mị.

"Nơi này, là đất của người chết đúng không." Chất giọng trong trẻo của thiếu niên lúc này giống như tiếng thì thầm của ác quỷ.

Một đám tu sĩ ngày thường rèn luyện có bài bản, đều bị doạ sợ tới mức không dám nhúc nhích. Mà các nữ quỷ sao có thể dừng lại chỉ vì bọn chúng đơ người ra? Các nàng cười rộ lên, bàn tay nhỏ xinh biến thành hình dạng móng vuốt chim ưng, móng tay sắc nhọn nhắm ngay ngực đám tu sĩ này cào lên, chuẩn xác không chút sai lệch moi một cái, móc ra từng quả tim máu me đầm đìa. Các ả khao khát nhìn về phía Ngụy Vô Tiện.

Cả đám tu sĩ này đã sớm ngã rạp trên mặt đất.

Đôi mắt đào hoa của Ngụy Vô Tiện hơi nheo lại, âm thanh phát ra thậm chí trở nên có chút hư ảo, trong bóng đêm, hắn nhẹ giọng nói: "Ăn đi."

Bọn nữ quỷ tức khắc hào hứng nhét vào trong miệng những quả tim đã móc ra, ăn ngập miệng đầy máu tươi, cực kỳ hưởng thụ. Thi thể la liệt khắp xung quanh đều là chiến lợi phẩm của các ả, giờ phút này, đây chính là bữa tiệc thịnh soạn của các ả.

Nhân lúc hiện tại, Ngụy Vô Tiện chịu đựng toàn thân đau đớn, nhanh chóng bay trên Tuỳ Tiện, rời khỏi nơi này cực nhanh. Mà bữa tiệc thịnh soạn của đám nữ quỷ cũng không vì hắn rời đi mà dừng lại, tiếng cười "Khanh khách" của các ả quanh quẩn trong rừng rậm.

--------

Lời tác giả:

Ngụy Vô Tiện lúc nghe thấy Giang Yếm Ly bị bắt đi thoạt nhìn rất bình tĩnh, nhưng thật ra thân thể hắn đã bắt đầu xảy ra đau đớn. Chẳng qua hắn không biểu hiện ra ngoài, người này rất biết chịu đựng, các bạn cũng biết rồi đúng không. Sau đó nghĩ kỹ muốn đi cứu nàng, thì lại càng bình tĩnh. Hắn quyết định đi cứu Giang Yếm Ly chắc chắn là có nắm chắc, về phần Giang Trừng ấy hả ....... tâm tính thiếu niên, khẳng định cũng muốn lén đi cứu nàng. Cho nên hai người cứ thế quyết định.

Ngụy Vô Tiện khóc thật sự là bởi vì khống chế không được, Lam Vong Cơ im lặng là bởi vì y bị cơn khóc của Ngụy Vô Tiện dọa luôn rồi.

Sau đó Lam Vong Cơ trúng chiêu là do không đề phòng đối với Ngụy Vô Tiện, không nghĩ hắn sẽ ra tay.

Tiếp đó Ngụy Vô Tiện bị thương, cũng là vì nữ tử kia bị dọa, kêu lên một tiếng, bọn họ mới bị phát hiện.

Ngụy Vô Tiện đã sớm phát hiện kim đan của mình bị oán khí nhuộm dần, trở thành màu đen. Quay trở về là phải trả giá, một trận pháp quay trở về với hồn lực của 50 mấy người là không đủ, sau đó phải dựa vào linh lực trên người Ngụy Vô Tiện. Được rồi, hiện giờ hắn thật sự có thể thoải mái tuỳ ý khống chế oán khí. Nhưng thân thể không quen, oán khí dù sao cũng âm lãnh, cho nên ấy mà ...... thân thể hắn chắc chắn là sẽ không tốt lắm.

Giả thiết là Truyền Tống Phù có khoảng cách cố định, cách Kỳ Sơn gần nhất chính là Cô Tô, cho nên khi bọn họ hoàn hồn là đã nhìn thấy Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Tôi muốn bắt đầu viết Xạ Nhật Chi Chinh, rất khẩntrương!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.