Đã gần đến hoàng hôn.
Ngụy Vô Tiện nhìn chăm chú vào Lam Vong Cơ ngồi đối diện bên kia bàn, vẻ mặt lạnh đến dọa người, hắn nói: "Ngươi, không phải nói đùa?" Sau khi Lam Vong Cơ cùng hắn trở về gian phòng này không lâu, bỗng nhiên có một tiểu môn sinh tới, nói nhỏ điều gì đó với Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ nghe xong liền biến sắc, không kịp nói với Ngụy Vô Tiện một tiếng, đã vội vàng đi ra ngoài. Tiểu môn sinh kia nhìn thoáng qua Nguỵ Vô Tiện với vẻ mặt áy náy, rồi cũng gấp gáp đi theo. Ngụy Vô Tiện vốn không có hứng thú, nghĩ việc riêng của Lam gia, không tiện để hắn nghe, vì thế cũng không hỏi nhiều. Ai ngờ sau khi Lam Vong Cơ quay về, đã nói với hắn chuyện này.
Lam Vong Cơ thận trọng quan sát thần sắc Ngụy Vô Tiện, im lặng một lát, gật gật đầu, nói: "Ừm, không phải." Y vốn không định nói cho Ngụy Vô Tiện, sợ kích thích đến hắn, nhưng nếu mình không nói, cũng sẽ có người nói cho hắn, vì thế khi Lam Vong Cơ biết được tin tức này, chuyện đầu tiên chính là quay lại nói thẳng với Ngụy Vô Tiện.
Các ngón tay của Ngụy Vô Tiện ở dưới mặt bàn cuộn lại, cuộn càng lúc càng chặt, cho đến khi siết ra nếp nhăn trên lớp vải áo hơi mỏng. Nhưng vẻ mặt hắn lại là hoàn toàn bình tĩnh, hàng lông mi mảnh dài rũ xuống, che khuất đôi mắt hắn, khiến người ta không đoán được cảm xúc của hắn.
"Ngụy Vô Tiện!" Ngoài cửa vang lên một tiếng gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nua-doi-toi/3645675/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.