Một tháng qua đi.
Trong một tháng này, Lam Vong Cơ vẫn luôn ở cùng Ngụy Vô Tiện trong một gian phòng, bất kể Ngụy Vô Tiện lạnh nhạt y như thế nào, cũng không chịu đi, dần dà, Ngụy Vô Tiện cũng chậm rãi tiếp nhận sự tồn tại của y.
Sau đó, Ngụy Vô Tiện nhất thời nổi hứng hỏi mục đích của y, y chỉ nói: "Thúc phụ lệnh cho ta chăm sóc ngươi, cho đến khi thương thế của ngươi khỏi hẳn." Nguyên do là Ngụy Vô Tiện tới Cô Tô mới trở thành như vậy, Lam gia về tình về lý cũng cần phải gánh vác một phần trách nhiệm, nếu không ở bên ngoài không biết sẽ lan truyền những tin đồn vớ vẩn gì.
Ngụy Vô Tiện nghe vậy, lúc ấy chỉ nói: "Ta khoẻ rồi, ngươi có thể đi được."
Lam Vong Cơ bình tĩnh quét mắt nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói: "Ta cũng không phải mắt mù."
"......" Ngụy Vô Tiện xoay đầu đi, cũng không nói thêm gì nữa, mặc kệ Lam Vong Cơ ở lại chỗ này. Chỉ là lần đó, hắn đã bỏ lỡ một thoáng mất mát của Lam Vong Cơ.
Trong một tháng này, Ngụy Vô Tiện trái lại không phát bệnh thêm lần nào, vết cắt ở cổ cũng tốt lên rất nhiều, cùng lắm chỉ là chưa từng ra khỏi cửa, cũng không nói năng gì mấy. Đương nhiên, Giang Trừng cũng không dám cãi nhau với hắn giống như trước nữa, sợ hắn lúc nào đó phát bệnh lại tự làm cho mình nửa chết nửa sống.
Lúc mới đầu, bọn họ cũng từng thử kêu Ngụy Vô Tiện đi dạo một chút, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nua-doi-toi/3645369/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.