Chương trước
Chương sau
Một tháng qua đi.

Trong một tháng này, Lam Vong Cơ vẫn luôn ở cùng Ngụy Vô Tiện trong một gian phòng, bất kể Ngụy Vô Tiện lạnh nhạt y như thế nào, cũng không chịu đi, dần dà, Ngụy Vô Tiện cũng chậm rãi tiếp nhận sự tồn tại của y.

Sau đó, Ngụy Vô Tiện nhất thời nổi hứng hỏi mục đích của y, y chỉ nói: "Thúc phụ lệnh cho ta chăm sóc ngươi, cho đến khi thương thế của ngươi khỏi hẳn." Nguyên do là Ngụy Vô Tiện tới Cô Tô mới trở thành như vậy, Lam gia về tình về lý cũng cần phải gánh vác một phần trách nhiệm, nếu không ở bên ngoài không biết sẽ lan truyền những tin đồn vớ vẩn gì.

Ngụy Vô Tiện nghe vậy, lúc ấy chỉ nói: "Ta khoẻ rồi, ngươi có thể đi được."

Lam Vong Cơ bình tĩnh quét mắt nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói: "Ta cũng không phải mắt mù."

"......" Ngụy Vô Tiện xoay đầu đi, cũng không nói thêm gì nữa, mặc kệ Lam Vong Cơ ở lại chỗ này. Chỉ là lần đó, hắn đã bỏ lỡ một thoáng mất mát của Lam Vong Cơ.

Trong một tháng này, Ngụy Vô Tiện trái lại không phát bệnh thêm lần nào, vết cắt ở cổ cũng tốt lên rất nhiều, cùng lắm chỉ là chưa từng ra khỏi cửa, cũng không nói năng gì mấy. Đương nhiên, Giang Trừng cũng không dám cãi nhau với hắn giống như trước nữa, sợ hắn lúc nào đó phát bệnh lại tự làm cho mình nửa chết nửa sống.

Lúc mới đầu, bọn họ cũng từng thử kêu Ngụy Vô Tiện đi dạo một chút, nhưng mỗi lần như thế, Ngụy Vô Tiện đều luôn lắc đầu cự tuyệt. Tuy gian phòng này của hắn không còn che kín mít không lọt ánh sáng nữa, nhưng người ngoài cũng không nhìn thấy bên trong. Đây vẫn là kết quả tốt nhất sau những nỗ lực thuyết phục hắn của Giang Yếm Ly.

Nếu có người tới thăm, hắn cũng đều không gặp, ngay cả Lam Khải Nhân và Lam Hi Thần cũng vậy. Cũng chỉ có ba người Lam Vong Cơ, Giang Yếm Ly, Giang Trừng cùng với vị y sư may cổ cho hắn là có thể thấy mặt hắn. Bọn họ cũng không dám cưỡng ép Ngụy Vô Tiện đi gặp, dù sao tâm trạng của Ngụy Vô Tiện hiện giờ, mong manh giống như chiếc ly bằng ngọc lưu ly ở trên bàn kia, vừa chạm vào sẽ vỡ ngay, thật sự là sợ hắn lại một lần nữa bị kích thích mà đi tìm chết.

Nhiều ngày trôi qua, trạng thái của Ngụy Vô Tiện tốt hơn rất nhiều so với một tháng trước đây. Vừa vào phòng là có thể thấy hắn cười, nói chuyện với hắn cũng không phải chỉ nhận được câu trả lời hai chữ nữa, nếu không phải vết sẹo chưa lành kia ở trên cổ hắn, sợ rằng bọn họ phải cho rằng thật sự chưa từng xảy ra bất kỳ chuyện gì.

Giang Yếm Ly lúc đầu sợ Ngụy Vô Tiện đang gắng gượng vui cười, vẫn thận trọng thử nghiệm, đổi được một trận pha trò chọc cười của Ngụy Vô Tiện. Cho đến một hôm Giang Trừng nhịn không được kích thích Ngụy Vô Tiện một câu, khi thấy hắn cũng cười mắng ngược trở lại, Giang Yếm Ly mới thực sự thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu yên lòng. Chỉ có Lam Vong Cơ nhìn bộ dạng này của hắn, sắc mặt vẫn nặng nề như cũ, không thấy có bao nhiêu vui vẻ.

Hai người tuy rất ngạc nhiên, những cũng không tìm hiểu kỹ, cảm thấy Ngụy Vô Tiện hẳn là đang từ từ trở nên khoẻ hơn, đều nhẹ nhõm không ít.

Hôm nay Lam Vong Cơ bị Lam Hi Thần gọi đi nghị sự, trùng hợp không ở đó, Giang Yếm Ly cũng ra ngoài mua sắm với nữ đầu bếp của Cô Tô Lam thị, Giang Trừng chắc hẳn đang đi học, hôm nay cũng không đến.

Lúc này đã qua giờ Mùi, Ngụy Vô Tiện vừa mới tỉnh dậy sau giấc ngủ. Hắn ở trong màn lụa nhìn ánh sáng mờ nhạt từ bên ngoài xuyên qua lớp giấy cửa sổ, bỗng nhiên nhớ tới lời Giang Yếm Ly nói lúc hắn hơi hơi ổn định: "A Tiện, chúng ta ...... đi dạo bên ngoài một chút được không?"

Không chỉ Giang Yếm Ly, ngay cả Lam Vong Cơ luôn luôn trầm mặc ít nói cũng từng mở miệng nói lời tương tự, hễ là người có thể tiếp cận hắn, trong khoảng thời gian đó, sẽ luôn thử đề nghị hắn ra ngoài. Chỉ là Ngụy Vô Tiện đều cự tuyệt tất cả.

Thật ra Ngụy Vô Tiện rất muốn kêu tất cả bọn họ đi hết, đừng quan tâm đến sống chết của hắn, tốt hơn hết là để hắn tự sinh tự diệt. Ví như trong lúc vô tình thoáng nhìn thấy quầng thâm dưới mắt Lam Vong Cơ, ví như cảm nhận đầu ngón tay Giang Yếm Ly có vài vết u lên khi nắm tay hắn, ví như khi Giang Trừng rủ hắn ra ngoài bên ngoài cánh thấp thoáng có mấy cái đầu thò ra.

——— Suy cho cùng sống thành một kẻ liên lụy.

Ngụy Vô Tiện không khỏi bật cười một tiếng, tuỳ ý cột mái tóc đen ra sau đầu, khoác thêm một chiếc áo màu đen tay rộng.

Phát bệnh thì phát bệnh, chung quy cũng không thể tỉnh táo mà để mặc cho mình điên khùng cả đời.

Ngụy Vô Tiện chậm rãi đi tới bên cạnh cánh cửa, hơi nheo mắt. Sa ngã quá lâu, sớm đã quên mất tiếp xúc với ánh mặt trời là như thế nào. Hắn hít sâu một hơi, giơ tay kéo cửa ———— Ánh sáng trong chớp mắt ùa vào trong phòng, ánh nắng kéo bóng của hắn ra thật dài. Hắn giơ tay che một hồi, chợt khẽ cười một tiếng, lẩm bẩm nói: "Không thể thật sự làm kẻ điên mãi."

Cho đến khi quen với ánh sáng chói loà, mới bước chân ra khỏi ngạch cửa.

Ánh nắng đổ xuống, đàn quạ bay qua, bóng mây mờ ảo, tuy ấm nhưng không nóng nực, thật sự là một ngày đẹp, trời trong nắng ấm. Lúc này con cháu các nhà đều đang đi nghe giảng, bên ngoài hẳn là không có ai. Ngụy Vô Tiện hơi ngẫm nghĩ, lại ngẩng đầu, sau đó nhẹ nhàng nhún mũi chân, nhảy lên nóc nhà.

Nhìn chung quanh một vòng, rồi quyết định đi đến Lan Thất nhìn một chút. Trong trí nhớ, nơi đó hẳn là có một cái cây, về phần là cây gì, hắn thật sự nhớ không ra.

Vài lần lên xuống, hắn đã hạ xuống cái cây ở trong trí nhớ kia. Ngay cả Lam Khải Nhân cũng không hề phát hiện trên ngọn cây bên ngoài Lan Thất đã có thêm một người, vẫn đang thao thao bất tuyệt giảng bài như cũ. Đám con cháu trong Lan Thất phần lớn đã mơ màng sắp ngủ, chỉ có một số ít người, bao gồm Giang Trừng trong đó vẫn ngồi đoan chính thẳng tắp, mắt nhìn chăm chú, lắng nghe cực kỳ nghiêm túc. Bầu không khí này, cũng từng do Ngụy Vô Tiện thời niên thiếu gây ra.

Nguỵ Vô Tiện - tên đầu sỏ gây tội không khỏi khẽ cười một tiếng, khiến cho ánh mắt Lam lão tiên sinh ngưng đọng, nhìn sang ——— Cây cổ thụ cành lá rung rinh, chim sẻ ngơ ngác nghiêng đầu, một bộ thản nhiên, làm gì có người nào.

Ảo giác của lão phu sao? Lam Khải Nhân nhíu nhíu mày, thoáng nhìn xuống đám con cháu đang ngẩn người bên dưới, vừa vuốt râu, vừa nói: "Tiếp tục, người có oán khí sâu nặng cần phải ......."

Thân nhẹ như chim yến, tới lui không một tiếng động, đó là còn chưa dùng kiếm, thân pháp của Ngụy Vô Tiện đã là độc nhất vô nhị.

Cuối cùng, hắn đáp xuống một thân cây cao ở sau núi Vân Thâm. Cây này nở hoa, hương hoa thấm đẫm lòng người, nhưng người lại không cảm nhận được, chỉ nghe thấy mùi rượu. Mùi rượu mạnh, nồng đậm hơn hương hoa, hoa không cảm thấy ngấy, chỉ nhẹ nhàng lay động.

Rượu này, đương nhiên là lén mang về từ trước sự kiện Thủy Hành Uyên, chỉ là nhiều ngày nay không có cơ hội uống.

Ngụy Vô Tiệm ngửa đầu rót ực một ngụm, rượu cay nồng vào họng, thật sự là uống quá ngon. Cách thức uống rượu của hắn vẫn phóng khoáng như cũ, một ít rượu men theo cổ chảy vào trong áo, thấm ướt một vài chỗ, người khác nhìn thấy đều phải nói một tiếng tùy hứng.

Thân hình người nọ mảnh khảnh, sợi dây cột tóc đỏ tươi tung bay theo những lọn tóc đen, lúc giơ tay, tay áo rộng trượt xuống, lộ ra một đoạn cánh tay thon gầy trắng nõn. Một người, một vò rượu, ngồi cô độc giữa những cánh hoa rơi.

----- Các nữ tu chính là nhìn thấy hình ảnh đẹp như vậy.

Hôm nay các nữ tu nghỉ tắm gội, không cần đi học, bèn cùng nhau ra sau núi dạo chơi, không ngờ có người ngồi trên cây uống rượu, tình cờ bị các nàng nhìn thấy.

Bởi vì bóng dáng người nọ mảnh khảnh, hẳn là tuổi tác xấp xỉ với các nàng, cho nên các nàng cũng nhất thời không phân biệt được hắn rốt cuộc là nam hay nữ. Mặc kệ là nam hay nữ, các nữ tu cũng lặng lẽ đi tới.

Hình ảnh tuy đẹp, nhưng vi phạm gia quy là không thể tha thứ!

Không ngờ tuy các nàng bước rất nhẹ, nhưng người nọ thật sự nhạy bén, vừa gần hơn một tí đã phát hiện ra các nàng. Chỉ thấy hắn hơi hơi nghiêng đầu, liếc nhìn các nàng một cái. Các nữ tu đều sửng sốt, người nọ môi đỏ răng trắng, tướng mạo rất đẹp, nhưng nếu nhìn kỹ, cũng có thể nhìn ra là một nam tử. Chỉ là màu da của hắn trắng lạnh, thoạt nhìn trong mắt có một tích tắc rất là âm lãnh, không giống của một thiếu niên.

Điều khiến người ta kỳ lạ nhất, chính là vết sẹo đáng sợ trên cổ người nọ, bên trên vẫn còn chỉ may.

Các nàng không dừng bước chân lại, sôi nổi liếc nhìn nhau, trong lòng hoài nghi người này là một tiền bối nào đó. Một nữ tu tính tình trưởng thành hơn một chút trong số đó bạo gan tiến lên, đang định mở miệng, bỗng nhiên thấy người nọ khẽ động một cái, đã hạ từ trên cây xuống. Các nàng lập tức không dám tiến lên, thay vào đó lùi ra sau một bước.

Ngụy Vô Tiện đứng dưới tàng cây, nghi hoặc nhìn các nàng một lát, thấy hoa văn đám mây trên trang phục của các nàng, đột nhiên phản ứng lại, con ngươi sáng ngời, khí tức người sống chớ gần vừa rồi trong nháy mắt biến mất tăm ———- Đây còn không phải là nữ tu của Lam gia sao! Thế mà để hắn gặp được người sống!

Ngụy Vô Tiện thấy ánh mắt tựa như cảnh giác của các nàng, nói: "Các vị ......."

Nào ngờ các nữ tu lại lùi ra sau một bước nữa, một người trong đó quát lên: "Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm rượu, ngươi là người phương nào!"

Ngụy Vô Tiện: "...... Cô nương."

Một nữ tu nhìn có vẻ nhỏ tuổi hơn trong số đó nói: "Ngươi ...... ngươi là Ngụy Vô Tiện?" Tháng trước có nghe nói đại đệ tử của Vân Mộng ở trong phòng dùng kiếm tự sát, các nàng tuy chưa từng tận mắt gặp, nhưng từ vết sẹo trên cổ người này là có thể đoán ra.

Ngụy Vô Tiện khẽ cười một tiếng, nói: "Đúng là tại hạ." Nụ cười này, một chút tà ý, một chút phong lưu, thế mà lại khiến rất nhiều người trong đám nữ tu đều đỏ mặt.

Những nữ tu còn giữ được vẻ lãnh đạm rút linh kiếm bên hông ra, nói: "Vì sao không đi học, ngược lại ở đây uống rượu!"

Ngụy Vô Tiện chớp chớp mắt, vô tội nói: "Vết thương trên cổ ta chưa lành, không thể mệt mỏi quá nhiều nha."

Nữ tu bị chặn lời có chút lắp bắp, vặc lại: "Bớt hồ ngôn loạn ngữ, vết thương trên cổ chưa lành còn dám uống rượu?"

Ngụy Vô Tiện nói: "Vậy các vị tỷ tỷ này tại sao ở đây?"

Nữ tu khựng lại, nói: "Chúng ...... chúng ta hôm nay nghỉ tắm gội, ra đây dạo chơi!"

Ngụy Vô Tiện ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu: "Ồ ......" Các nữ tu khác cũng mạnh mẽ gật gật đầu, làm như đang khẳng định lời nói của nàng ấy.

Ngụy Vô Tiện lại mỉm cười, nói: "Vậy ta không quấy rầy các cô nương đi dạo, hẹn gặp lại!" Giọng nói rơi xuống, hắn bật nhảy lên, di chuyển dựa trên những cành cây.

Tiếng cười trong trẻo của hắn vẫn còn quanh quẩn bên tai.

Các nữ tu tức khắc phản ứng lại, người đứng đầu nói: "Người vi phạm gia quy, phải phạt, đuổi theo!"

Trên đường đi Ngụy Vô Tiện nhất thời không quan sát, bị nàng ấy nắm lấy cổ tay, tuy là cách ống tay áo, nhưng nàng ấy lại cảm nhận được trong mắt Ngụy Vô Tiện chợt lóe lên một tia lạnh lẽo, nhưng rất nhanh đã biến mất. Ngụy Vô Tiện cợt nhả nhìn ra phía sau các nàng một cái, bỗng nhiên biến sắc, "A" lên một tiếng, các nữ tu bị dọa giật mình, vị nữ tu đang tóm được hắn cũng chợt buông tay.

Nào ngờ phía sau không một bóng người, các nàng không khỏi quay đầu lại giận dữ trừng mắt, nhưng Ngụy Vô Tiện đã chạy thoát được một đoạn, có người quát: "Đuổi theo! Không thể để hắn chạy!"

Thế là có hình ảnh một đám người mặc bạch y ngự kiếm đuổi theo một bóng người mặc hắc y. Điều khiến người ta càng trợn mắt há mồm hơn chính là, cả đám người mặc bạch y ngự kiếm thế mà không đuổi kịp cái người mặc hắc y chỉ dùng khinh công kia.

Nhiếp Hoài Tang vừa mới tan học đập đập Giang Trừng ở bên cạnh, lắp bắp nói: "Giang, Giang huynh, mấy, mấy người kia ...... là nữ tu hả?" Giang Trừng ngơ ngác gật đầu, nhưng tầm mắt một mực dõi theo người mặc hắc y kia, luôn cảm thấy có chút quen thuộc. Bỗng nhiên trông thấy một vệt màu đỏ trên mái tóc tung bay của người nọ, lại thấy người nọ hình như mặc trên người chiếc áo mấy ngày trước Giang Yếm Ly mang về từ dưới chân núi, bỗng nhiên tỉnh ngộ.

------- Người nọ còn không phải là Ngụy Vô Tiện hay sao?!

Tâm trạng Giang Trừng nhất thời phức tạp, vừa vui mừng vừa tức giận, vui mừng bởi vì thế mà có thể nhìn thấy Ngụy Vô Tiện ở bên ngoài, tức giận bởi vì vừa gặp Ngụy Vô Tiện lại chính là cảnh tượng bị một đám nữ tu đuổi bắt.

Giang Trừng không khỏi nghiến răng nghiến lợi thấp giọng nói: "Vừa ra ngoài là đã gây chuyện!"

Một đám thiếu niên sững sờ nhìn ra xa xa, kinh ngạc đến mức cằm sắp rơi xuống hết. Lam Khải Nhân cũng nhìn thấy cảnh này suýt nữa phun ra một ngụm máu, gầm lên: "Đứng lại!"

Không ngờ người mặc hắc y đằng trước bỗng nhiên lảo đảo, sau đó thân mình chợt nghiêng sang sắp sửa rơi xuống.

Lam Khải Nhân: "......"

"Ngụy Vô Tiện!"

Giang Trừng lập tức trợn to mắt, rút Tam Độc định ngự kiếm đi đón hắn, tiếc rằng khoảng cách quá xa, căn bản không kịp. Lúc này một vệt sáng màu xanh loé lên, người mặc hắc y kia đã được một công tử mặc bạch y tiếp được.

Lam Vong Cơ: "......"

Ngụy Vô Tiện: "......"

Ngụy Vô Tiện hít sâu một hơi ———— Vừa rồi chạy trốn rất vui vẻ, trên người đột nhiên xuất hiện một cơn đau nhói, trái tim hắn tức khắc chìm xuống, thân hình mềm nhũn, sắp sửa ngã xuống. Vốn tưởng rằng lại té ngã vỡ đầu chảy máu, không ngờ lại rơi vào trong một vòng tay rắn chắc.

Trong một tích tắc ngắn ngủi này, tâm trạng của Ngụy Vô Tiện lập tức rơi xuống tận đáy.

Hắn nhàn nhạt nói: "Thả ta xuống." Lam Vong Cơ thoáng im lặng, rồi buông lỏng tay ra.

Ngụy Vô Tiện vừa xuống đất, vốn định nhấc chân đi ngay, không ngờ thân thể lại đau nhói một trận, kéo theo vết thương ở cần cổ cũng đau, bước chân hắn lại loạng choạng, Lam Vong Cơ vội vàng ôm hắn lại.

Lúc này, các nữ tu đua nhau đáp xuống đất, đi tới liền thấy Lam nhị công tử nhà mình đang ôm vai Ngụy Vô Tiện, trong thoáng chốc cảm thấy sửng sốt, sau khi phản ứng lại vẫn là hành lễ, nói: "Lam nhị công tử."

Lam Vong Cơ hơi gật đầu, lạnh lùng nói: "Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm chạy nhanh, tự phạt gia quy ba lần."

Một vị nữ tu trong đó không phục chỉ vào Ngụy Vô Tiện đang gục đầu nói: "Hắn cũng vi phạm gia quy, dựa vào cái gì chỉ phạt chúng ta!"

"Ngụy Vô Tiện, ngươi thế nào?"

Đúng lúc này, Giang Trừng cũng dẫn một nhóm nam đệ tử đi tới. Nhờ phúc của Ngụy Vô Tiện, đây là lần đầu tiên gặp gỡ trực diện với nữ tu kể từ khi bọn họ đi học tới nay, lại còn là một lúc nhiều như vậy. Mọi người là lần đầu tiên nhìn thấy Ngụy Vô Tiện trong suốt một tháng qua, dù sao quan hệ tốt, trong lòng đều rất cao hứng.

Nhưng bản thân Ngụy Vô Tiện lại dường như cũng không vui vẻ gì lắm, hắn vừa ngẩng đầu lên, liền lộ ra một gương mặt tái nhợt không cảm xúc, không có tí gì giống với phong cách hăng hái trong quá khứ. Cả đám người không khỏi rùng mình một cái, Giang Trừng định tiến lên, liền thấy Ngụy Vô Tiện lấy cánh tay đang được Lam Vong Cơ ôm ra, lạnh lùng nói: "Muốn phạt cái gì, sau này báo với ta là được."

Giang Trừng: "......" Cảm xúc đây là lại biến trở về rồi. Nữ nhân thật là đáng sợ.

Giọng nói rơi xuống, Ngụy Vô Tiện chỉ lo tự mình xoay người rời đi. Người này hiện giờ, vừa tuấn mỹ vừa lạnh lùng, cả người bao trùm một bầu không khí người sống chớ gần, khác một trời một vực so với thái độ cười nói vui vẻ hồi nãy, khiến nhóm nữ tu có chút sững sờ.

Lam Vong Cơ tiến lên trước kéo hắn lại, nói: "Ngụy Anh." Ngụy Vô Tiện dừng lại, nói: "Buông ra."

Lam Vong Cơ kiên trì nói: "Nếu đã ra ngoài, thì trễ một chút hẵng trở về."

Ngụy Vô Tiện: "....."

Nhiếp Hoài Tang nói: "Đúng vậy đúng vậy, Ngụy huynh, chúng ta cũng đã lâu như vậy không gặp nhau rồi, ngươi không nhớ chúng ta sao?" Ngụy Vô Tiện lạnh lạnh quét mắt nhìn hắn một cái, không trả lời. Nhiếp Hoài Tang bị dọa rụt rụt cổ, thầm nghĩ: Ngụy huynh quả nhiên có vấn đề.

Ngụy Vô Tiện nhìn vào mắt Lam Vong Cơ, chần chờ hồi lâu. Lam Hi Thần hạ xuống ở phía sau bọn họ, thấy tình huống này, bèn mỉm cười hoà nhã, nói: "Hôm nay chỉ vậy thôi, Vong Cơ."

Lam Vong Cơ nghi hoặc nhìn qua, kêu: "Huynh trưởng?" Lam Hi Thần mỉm cười nhìn y. Hồi lâu, Lam Vong Cơ gật gật đầu, xoay người nói với một đám nữ tu: "Chỉ một lần này, không có lần sau."

Lam Vong Cơ vẫn luôn nắm chặt cổ tay Ngụy Vô Tiện, nói: "Đi." Ngụy Vô Tiện nghi hoặc hỏi: "Đi đâu?"

Câu nói này của Lam Vong Cơ chỉ là buột miệng thốt ra. Thật sự phải đi đâu, y đúng thật là không biết. Vì thế Lam Vong Cơ nhìn về phía Lam Hi Thần xin giúp đỡ, Lam Hi Thần mỉm cười nói: "Ngụy công tử nếu đã ra ngoài, vậy để Vong Cơ dẫn ngươi đi thư giãn tinh thần một chút nhé."

Giang Trừng cũng nói: "Ngụy Vô Tiện, đã ra ngoài rồi thì đừng trở về nhanh như vậy."

Ngụy Vô Tiện liếc mắt nhìn đám con cháu thế gia đứng ở một bên, nói: "Thôi, ta muốn đi về."

Cuối cùng mọi người cũng hết cách với hắn, đành phải để hắn đi về.

Lam Vong Cơ vẫn như cũ kiên trì thực hiện nhiệm vụ của mình, nói: "Ta đi cùng ngươi." Ngụy Vô Tiện cũng không cự tuyệt.

Vì thế mọi người nhìn Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện cùng nhau rời đi.

——————

Lời tác giả:

Sắc mặt Lam Vong Cơ vẫn nặng nề như cũ, là bởi vì y và Ngụy Vô Tiện ở cùng một chỗ, trực giác cảm thấy Ngụy Vô Tiện vẫn chưa có chuyển biến tốt hơn.

Ngụy Vô Tiện ban đầu cự tuyệt ra ngoài, nhưng sau đó cảm xúc ổn định, cũng nghĩ không thể thật sự cứ ở mãi ở trong phòng, bèn đi ra ngoài.

Vốn dĩ chỉ là đi uống một vò rượu, không nghĩ tới hôm nay nữ tu nghỉ học, sau đó bị bắt được. Vốn dĩ tâm trạng khá tốt, bị đuổi theo một hồi liền thấy chán, chán rồi tâm trạng lại không tốt, ừm, sau đó trạng thái lại quay trở về.

Trước đó có phải tôi chưa giải thích tại sao Ngụy Vô Tiện không trở về Vân Mộng đúng không? Bởi vì lúc ấy hắn bị thương không nhúc nhích được á, hơn nữa Lam thị muốn chịu trách nhiệm một phần, bèn ở lại.

Có cảm thấy đột ngột không?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.