Thiếu niên mặc hắc y quỳ trên mặt đất, hai tay che mặt, đứng đối diện hắn là một nữ tử mặc áo vải thô. Nữ tử diện mạo xinh đẹp ngọt ngào, màu da ngăm đen, im lặng cúi đầu nhìn xoáy tóc của thiếu niên mặc hắc y, nói: "Ta đã dùng hết hồn lực của cả một nhánh tộc này của chúng ta để ngươi quay trở lại, ngươi chính là muốn chết cũng chết không được."
"Vì sao?"
Nàng không đáp, chỉ nói: "Ngươi phải suy nghĩ rõ ràng, mỗi một lần ngươi chết, nơi này sẽ biến mất một người."
Ngụy Vô Tiện mỉm cười, nói: "Như vậy, nơi này là ảo cảnh?"
Nàng im lặng một lúc, nhẹ giọng nói: "Nếu ngươi cho rằng là ảo cảnh, vậy tại sao muốn tìm chết?"
Ngụy Vô Tiện nghẹn lời, không biết đáp lại như thế nào.
Nàng lại nói: "Trải qua nhiều đau đớn như vậy ngươi đều nhịn được, tại sao lần này ngay cả đối mặt với bọn họ cũng không dám?"
Ngụy Vô Tiện ngẩn ra, sau đó bật cười, cười đến mức cả người rung lên, thậm chí cười ra cả nước mắt. Hắn vừa cười vừa nói: "Ngươi ...... ngươi muốn ta đối mặt như thế nào?"
Những gút mắc không hoá giải được, đã sớm khiến cho hắn không muốn đối mặt nữa. Hắn làm sao để đối mặt? Vừa nhìn thấy bọn họ, là không thể tránh khỏi nhớ tới những đao quang kiếm ảnh của năm đó.
Hai tay hắn yếu ớt rũ xuống bên người, ngay cả sức lực để siết nắm tay cũng không có. Hắn thì thầm nói: "Ta nên chết từ lâu rồi." Nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nua-doi-toi/3643964/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.