Chương trước
Chương sau
"Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện!"

Là ........ Giang Trừng? Không đúng, vì sao lại nghe được giọng nói của y ...... Chẳng lẽ y cũng chết rồi? Không, không đúng ......

Ta không chết ư?

Ngụy Vô Tiện nhíu nhíu mày, nhưng không cách nào mở mắt ra được, cả người yếu ớt, không thể cử động. Kim chỉ xuyên qua da thịt, đau đến mức hắn muốn nổi điên, hận không thể lại đâm một kiếm vào tim.

Không, không cần ...... không cần ......

Vì sao ...... không chết ......

Vì sao ...... không thể buông tha ta ......

"A Tiện!" Nơi sâu thẳm trong ký ức kia, giọng nói dịu dàng nhất dễ nghe nhất mà hắn từng nghe thấy.

Ngụy Vô Tiện một lần nữa rơi vào hôn mê.

Giang Trừng đến giờ vẫn có chút ngây ngốc, giữa mày có bóng đen không xua đi được. Mấy khắc trước, y muốn kêu Ngụy Vô Tiện đi gặp Lam Khải Nhân.

Nhưng Ngụy Vô Tiện hạ cấm chế trên cửa, y phá không được.

Sau đó y nghe thấy hình như Ngụy Vô Tiện ngã trên mặt đất, tiếp theo, là có âm thanh da thịt bị rạch gì đó, kiếm rơi xuống đất phát ra tiếng vang giòn giã.

Chuyện gì xảy ra?

Y sốt ruột tông cửa, nhưng vô dụng. Là Lam Vong Cơ tới, phá vỡ cấm chế này, bọn họ mới có thể đi vào.

Nhưng thứ đầu tiên nhìn thấy là cái gì? Là màu đỏ tươi chói mắt, một vũng máu trên mặt đất. Y sững sờ nhìn qua, mới nhìn thấy Ngụy Vô Tiện lặng lẽ không một hơi thở nằm ở đàng kia. Vết máu ở ngay cổ hắn càng nổi bật, vết cắt đó vẫn đang chảy máu rỉ rả ra ngoài.

Máu trên mặt đất, là của Ngụy Vô Tiện.

Mùi máu nồng đậm ập vào mặt, lúc ấy, y cứ thế ngây ngốc tại chỗ.

Đến khi y lấy lại tinh thần, Lam Vong Cơ đã bế Ngụy Vô Tiện đi rồi.

Sao có thể? Sáu ngày trước vẫn rất tốt, tại sao sau khi trở về chợt biến thành như vậy?

Có người hét lên một tiếng, nói: "Ngụy huynh, Ngụy huynh hắn ......."

Y quay đầu, nhìn sang phía mọi người đang run run rẩy rẩy  ——— Sự sợ hãi trong mắt bọn họ cũng không thua gì Giang Trừng lúc này, ngay cả Kim Tử Hiên cũng như thế.

——— Ngụy Vô Tiện, rút kiếm tự vận.

Giang Trừng run bần bật, lấy bùa truyền tin ra gọi cho Giang Phong Miên. Sau đó chạy theo hướng Lam Vong Cơ rời đi.

Lúc y đến, Lam Vong Cơ đang nhíu cổ Ngụy Vô Tiện lại, cũng là vẻ mặt tái mét, y sư ở một bên nhanh chóng chọn xong y cụ.

Máu toàn thân giống như toàn bộ vọt thẳng lên đỉnh đầu, rồi lại rơi xuống.

Sắc mặt của Giang Trừng cũng trở nên trắng bệch, ngay cả Lam Vong Cơ lạnh lùng liếc nhìn y một cái y cũng không hề để ý. Y lao đến mép giường của Ngụy Vô Tiện, run giọng nói: "Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện!"

"Giang công tử, xin tránh ra, ta phải khâu lại miệng vết thương." Lời nói của y sư thanh thanh lãnh lãnh, kích thích khiến Giang Trừng giật mình một cái, nhanh chóng chừa chỗ ra.

Rất nhanh, y sư đã bắt đầu khâu lại miệng vết thương cho Nguỵ Vô Tiện, trong lúc đó Giang Trừng làm như nhìn thấy Ngụy Vô Tiện nhúc nhích, trong lòng mừng rỡ, sau đó Giang Phong Miên đã dẫn theo Giang Yếm Ly tới. Y sư cũng không để ý tới bọn họ, chỉ lo tự mình may kim trên cổ Ngụy Vô Tiện.

Cuối cùng, sau khâu lại xong, vị y sư kia nói với Lam Vong Cơ tay đang dính đầy máu: "Hắn đã sống sót. Nhị công tử, ngươi hãy chăm sóc hắn một chút."

Lam Vong Cơ gật gật đầu, lại dùng dư quang lạnh lùng liếc nhìn Giang Trừng một cái.

Vị y sư đó đi đến trước mặt Giang Phong Miên, chắp tay vái chào, nói: "Giang tông chủ, mời ba vị đi theo ta."

Giang Phong Miên nặng nề gật đầu, nhưng ánh mắt Giang Yếm Ly vẫn đang ở trên người Ngụy Vô Tiện, nghe thấy câu này, quẹt nước mắt, quay đầu nói: "Cha, con muốn ở lại chăm sóc a Tiện." Giang Phong Miên nhìn nàng, thở dài, nói: "Được."

Sau đó vỗ vỗ bả vai Giang Trừng, nói: "Đi thôi, a Trừng." Giang Trừng cả người rung lên, hoảng hốt gật đầu, theo Giang Phong Miên đi ra ngoài

Trong phòng an tĩnh trở lại.

Ngụy Vô Tiện vô tri vô giác nằm ở đó, trên mặt là màu trắng bệch của bệnh tật, chỉ ngắn ngủn mấy ngày không gặp, đã gầy đến lợi hại. Vết máu trên người chưa khô, trung y trắng tinh cũng nhuộm đỏ.

Giang Yếm Ly nhìn vết máu đáng sợ kia, giơ tay ra chạm vào mặt hắn, nước mắt trực trào nơi vành mắt, nhưng cuối cùng nàng nhịn xuống.

Chỉ quay sang Lam Vong Cơ ở bên cạnh cũng đang nhìn Ngụy Vô Tiện hỏi: "Lam Nhị công tử, xin ngươi ...... có thể nói cho ta biết mấy ngày vừa qua đã xảy ra chuyện gì không, a Tiện vì sao lại đi tìm chết?"

.......

Lam Vong Cơ trầm mặc trong một tích tắc, sau đó khàn giọng nói: "Ta ...... không biết."

Giang Yếm Ly nhìn về phía y, ánh mắt vô cùng đau buồn. Lam Vong Cơ lặp lại lần nữa: "Ta không biết."

Y biết được chuyện gì? Y chỉ biết hôm ấy trừ tuý Ngụy Vô Tiện bị Thủy Hành Uyên kéo vào trong nước, y cứu hắn. Ngay khi mình sắp sửa túm được hắn, người vốn đã hôn mê này làm như chợt tỉnh lại vậy, Lam Vong Cơ không chụp được hắn, ngược lại bị đẩy tay ra, hắn để mặc cho bản thân bị Thủy Hành Uyên kéo xuống đáy hồ.

Lam Vong Cơ nhớ rõ cảm giác kinh ngạc, hoảng hốt của mình ngay lúc đó, cùng với cảm giác sống sót sau tai nạn khi đã cứu được hắn lên.

Khoảng thời gian Ngụy Vô Tiện tự nhốt mình ở trong phòng này, Lam Vong Cơ muốn đến gõ cửa phòng hắn không chỉ một lần, nhưng cuối cùng đều là đứng thật lâu trước cửa phòng hắn, cũng chưa từng chạm vào cánh cửa gỗ kia, cũng chưa từng mở miệng gọi một tiếng "Ngụy Anh".

Y không bao giờ nghĩ một người luôn chói mắt như ánh mặt trời này lại dùng kiếm tự vận ——— Người này trước giờ đều tươi cười như mùa xuân ấm áp, cho dù bị răn dạy cũng chưa từng để bụng, luôn cười một cách vô tâm vô phế. Lam Vong Cơ chưa từng nhìn thấy hắn khóc.

Lam Vong Cơ thừa nhận, cái khoảnh khắc mở cửa nhìn thấy hắn khi đó, y đã sợ hãi. Y sợ mình sẽ không bao giờ được gặp lại hắn nữa, sợ hắn sẽ không bao giờ tỉnh lại, sợ hắn không bao giờ có thể tươi cười với mình nữa.

Lam Vong Cơ hoảng loạn bụm cổ hắn lại, cố gắng ngăn dòng máu kia chảy ra, ngay cả nghi thái sạch sẽ cũng không quan tâm, lập tức ôm hắn chạy đến chỗ y sư. Y có thể cảm nhận được sự trầm ổn bình tĩnh thường ngày của mình đã biến mất không còn tí gì vào khoảnh khắc đó, trong mắt chỉ còn lại vết máu trên chiếc cổ mảnh mai của người nọ.

Ngụy Anh, vì sao ngươi lại tìm đến cái chết ......

Lam Vong Cơ cảm thấy vô cùng sợ hãi, bởi vì y cũng không biết, Ngụy Vô Tiện rốt cuộc tại sao trở thành như thế này.

Lam Vong Cơ chỉ biết, tim y đang đau đớn.

Giang Yếm Ly biết Lam Vong Cơ không muốn trả lời, cũng không truy vấn nữa, chỉ nắm tay Ngụy Vô Tiện, dán lên mặt mình, nức nở nói: "A Tiện hắn, rõ ràng là thích cười nhất ......"

"Tiện Tiện, ngươi mấy tuổi rồi?"

"Tiện Tiện vĩnh viễn ba tuổi!"

Trong trí nhớ, tiếng cười của Ngụy Vô Tiện trong trẻo, cực dễ lan truyền cảm xúc cho người khác, thông thường khi hắn cười, các sư đệ sư muội ở Liên Hoa Ổ sẽ cùng cười theo hắn, Giang Yếm Ly ở một bên bất đắc dĩ nhìn bọn họ, rồi cũng cười thật vui vẻ.

Thiếu niên này thích cười nhất, cũng rất biết chọc cho người khác vui vẻ. Giang Yếm Ly nhớ rõ mình từng bị những tin đồn nhảm nhí của người ngoài làm cho tức giận đến phát khóc, trốn trong góc phòng lén gạt lệ, Ngụy Vô Tiện thấy được, sau đó sốt ruột đến nỗi vò đầu bứt tai, đổi đủ mọi cách chọc cho nàng vui vẻ, mà Giang Yếm Ly vẫn luôn bị hắn chọc cho bật cười, nhiều lần thử chưa lần nào thất bại.

Giang Yếm Ly nhớ rõ hắn nói: "Sư tỷ đừng khóc, Tiện Tiện sợ nhất sư tỷ khóc ......."

A Tiện, sư tỷ thật là khó chịu, khó chịu đến muốn khóc, ngươi nhanh tỉnh lại một chút ......

Lúc nghe được trên bùa truyền tin của Giang Trừng nói Ngụy Vô Tiện cắt cổ tự sát, nàng chỉ cảm thấy giống như mình vừa bị một tia sét giữa trời quang đánh trúng, kiên trì cầu xin Giang Phong Miên cũng đang có tâm trạng giống vậy mang nàng đi cùng.

Trên đường đi nàng vẫn nghĩ: Sẽ không đâu, sẽ không đâu, một người thích cười như a Tiện, làm sao lại ...... làm sao lại tự sát cơ chứ? Sẽ không đâu ......

Đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, cảnh tượng nhìn thấy chính là một Ngụy Vô Tiện cả người đầy máu, thở thoi thóp.

Giang Yếm Ly nắm tay hắn, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được nước mắt, bật khóc.

Vì sao lại biến thành như vậy?

Lam Vong Cơ đứng ở một bên, có thứ gì đó ướt nóng bò lan trên mặt, y vô thức giơ tay chạm vào ——— Hoá ra là y đã khóc.

Bọn họ chẳng biết gì hết.

***

Nhã Thất

Giang Trừng đờ đẫn nhìn Giang Phong Miên, nói: "Cha, Ngụy Vô Tiện rốt cuộc bị sao vậy?"

Giang Phong Miên nhìn Giang Trừng vẫn còn đang run rẩy, thở dài, nói: "A Trừng, chuyện này không trách ngươi."

Sau lưng Giang Trừng đều là mồ hôi lạnh, mặt mày tái nhợt, nói: "Nhưng, nhưng mà ......"

Giang Phong Miên sờ sờ đầu của y, nói: "Là lỗi của ta, ta đã không chăm sóc tốt cho hắn."

Từ đầu đã không ngờ.

Lam Khải Nhân vuốt vuốt râu, nói: "Tình huống không rõ, chúng ta cần phải đợi Ngụy Anh tỉnh lại trước."

———————

Lời tác giả:

Chương này không hề ngược chút nào phải không?

Vì sao y sư nói với Lam Vong Cơ chăm sóc cho Ngụy Vô Tiện mà không phải nói với Giang Trừng? Bởi vì ông ấy liếc mắt một cái đã nhìn ra Giang Trừng không phải là một thiếu niên điềm tĩnh, hơn nữa rõ ràng là bị Ngụy Vô Tiện dọa sợ rồi.

Đám người kia bị dọa cũng không kỳ quái, dù sao một người thường ngày khoẻ mạnh đột nhiên tự sát, vào căn phòng kia là có thể ngửi được mùi máu tươi của hắn, đổi thành người nào mà không sợ.

Giang Phong Miên nghe thấy Ngụy Vô Tiện tự sát thật ra rất hoảng loạn, nhìn thấy hắn cũng rất tự trách, nghe xong Giang Trừng kể (quá trình mà bản thân Giang Trừng biết được),liền cho rằng do chính mình không quan tâm tốt đến suy nghĩ của hắn, mới để cho hắn có ý định đi tìm chết.

----- Hắn đã chết, chàng thiếu niên hoạt bát kia đã chết rồi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.