"Ngụy Vô Tiện, ngươi rốt cuộc bị sao vậy!"
Trong chỗ ở của Vân Thâm Bất Tri Xứ, Giang Trừng ở bên ngoài cửa phòng Ngụy Vô Tiện ném cả một mâm thức ăn đi. Tiếng động lớn của chén đĩa vỡ vụn làm Nguỵ Vô Tiện ở trong phòng choàng tỉnh, hắn mở đôi mắt vô hồn, hơi nhúc nhích, sau đó chỉ nhìn lên tấm màn lụa trên đỉnh đầu, cũng không đáp lại Giang Trừng.
Giang Trừng thấy bên trong không có tiếng động, tức giận đến nỗi hốc mắt đỏ bừng, rống lên nói: "Có chuyện gì mà ngươi không thể nói ra, hả? Bộ dạng muốn chết muốn sống này của ngươi là cho ai xem! Ta mắc nợ ngươi hay sao?"
Bên trong không chút động tĩnh.
Giang Trừng quả thực bị chọc giận muốn điên rồi, Ngụy Vô Tiện này dường như đã thay đổi thành một người khác từ lúc trở về sau khi kết thúc vụ Thủy Hành Uyên, cả ngày ru rú trong phòng, không ra ngoài cũng không ăn gì, ngay cả lớp học của Lam Khải Nhân cũng không đi nghe giảng, ban đầu Giang Trừng còn có thể giúp hắn xin nghỉ vài lần, nhưng hiện giờ đã lâu như vậy, hắn vẫn giống như bị trúng tà vậy, nói cái gì cũng không chịu đi ra, Lam Khải Nhân đã nổi giận, muốn Giang Trừng mang Ngụy Vô Tiện đến gặp ông.
Nhưng càng đáng giận hơn chính là, trên cửa phòng của Nguỵ Vô Tiện có cấm chế, y không phá mở được, cũng không thể đi vào, người này cửa sổ cũng đóng chặt, người bên ngoài nhìn không được bên trong, người bên trong không nhìn thấy bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nua-doi-toi/3643425/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.