Chương trước
Chương sau
"Ngụy Vô Tiện, ngươi rốt cuộc bị sao vậy!"

Trong chỗ ở của Vân Thâm Bất Tri Xứ, Giang Trừng ở bên ngoài cửa phòng Ngụy Vô Tiện ném cả một mâm thức ăn đi. Tiếng động lớn của chén đĩa vỡ vụn làm Nguỵ Vô Tiện ở trong phòng choàng tỉnh, hắn mở đôi mắt vô hồn, hơi nhúc nhích, sau đó chỉ nhìn lên tấm màn lụa trên đỉnh đầu, cũng không đáp lại Giang Trừng.

Giang Trừng thấy bên trong không có tiếng động, tức giận đến nỗi hốc mắt đỏ bừng, rống lên nói: "Có chuyện gì mà ngươi không thể nói ra, hả? Bộ dạng muốn chết muốn sống này của ngươi là cho ai xem! Ta mắc nợ ngươi hay sao?"

Bên trong không chút động tĩnh.

Giang Trừng quả thực bị chọc giận muốn điên rồi, Ngụy Vô Tiện này dường như đã thay đổi thành một người khác từ lúc trở về sau khi kết thúc vụ Thủy Hành Uyên, cả ngày ru rú trong phòng, không ra ngoài cũng không ăn gì, ngay cả lớp học của Lam Khải Nhân cũng không đi nghe giảng, ban đầu Giang Trừng còn có thể giúp hắn xin nghỉ vài lần, nhưng hiện giờ đã lâu như vậy, hắn vẫn giống như bị trúng tà vậy, nói cái gì cũng không chịu đi ra, Lam Khải Nhân đã nổi giận, muốn Giang Trừng mang Ngụy Vô Tiện đến gặp ông.

Nhưng càng đáng giận hơn chính là, trên cửa phòng của Nguỵ Vô Tiện có cấm chế, y không phá mở được, cũng không thể đi vào, người này cửa sổ cũng đóng chặt, người bên ngoài nhìn không được bên trong, người bên trong không nhìn thấy bên ngoài.

"Ngụy Vô Tiện, ngươi đi ra cho ta!" Ngực Giang Trừng phập phồng kịch liệt, hai nắm tay siết chặt đứng trước cửa phòng Ngụy Vô Tiện, giống như một con sư tử giận dữ.

Đám người Nhiếp Hoài Tang bị kinh động sôi nổi ra khỏi phòng, tập trung ở phía sau Giang Trừng, mồm năm miệng mười hỏi y đã xảy ra chuyện gì, Giang Trừng quay đầu lại trừng mắt nhìn bọn họ một cái, sắc mặt vô cùng âm trầm, tuy gương mặt mang nét trẻ con nhưng vẫn sắc bén khủng bố. Nhiếp Hoài Tang sợ tới mức lui lại mấy bước, mở quạt xếp ra che mặt lại. Những người còn lại cũng là không dám lên tiếng nữa.

Khớp ngón tay Giang Trừng siết chặt kêu răng rắc, y trầm giọng nói: "Ngụy Vô Tiện, ngươi rốt cuộc có ra hay không?"

Bên trong không có tiếng động.

Giang Trừng đột nhiên nổi cơn, đưa chân đá vào cửa phòng, đồng thời quát: "Ngươi lăn ra đây cho ta!" Không biết vì sao, cấm chế của Ngụy Vô Tiện cực kỳ mạnh, pháp thuật phá không được, càng khỏi nói đến cú đá bằng chân đơn giản này của y.

Đạp một hồi, cánh cửa kia vẫn đóng chặt như cũ, lửa giận trong lòng Giang Trừng tăng vọt, lại đạp thêm vài cú, quát: "Ngươi cho rằng ta thích quan tâm đến sống chết của ngươi hả?! Hôm nay nếu không phải Lam Khải Nhân tìm ngươi, ta cmn thèm quản chuyện tào lao của ngươi sao?!"

Có đôi khi con người tức giận lên là nói không lựa lời, cho dù ngày thường quan hệ tốt đến thế nào cũng vậy.

Ngụy Vô Tiện mở to đôi mắt vốn trống rỗng, lộ ra vẻ mặt sợ hãi, thân hình bắt đầu run rẩy, hắn thở hổn hển, dùng tay che lỗ tai lại, thân thể cuộn tròn cố hết sức phớt lờ ồn ào ở bên ngoài, trong đầu có một giọng nói nói với hắn: Ngươi sống làm gì, để giẫm lên vết xe đổ à? Ngụy Vô Tiện, kiếm ở ngay bên cạnh, làm đi, một kiếm cứa lên cổ mình, nhanh làm đi ......

Lớp giấy cửa sổ mỏng không thể chặn được ánh nắng chiếu vào đôi mắt hắn, hắn giơ tay che mắt lại, nỗ lực co người vào một góc tối tăm. Nhưng cái giường chỉ lớn như thế, hắn có thể co đi đâu cơ chứ? Trong đầu bỗng nhiên truyền đến cơn đau nhói kịch liệt, bên tai vang lên tiếng ong ong, Ngụy Vô Tiện chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa một trận. Hắn che đầu mình lại, ở trên giường lăn lộn tới lui, vất vả thở hồng hộc.

Sau một hồi trời đất quay cuồng, thân thể rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng va chạm nặng nề, tấm chiếu lạnh lẽo làm cho Ngụy Vô Tiện tỉnh táo trong một tích tắc, nhưng ngay sau đó lại bị cơn đau bao trùm.

Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên buông tay xuống, thấy Tuỳ Tiện lẳng lặng nằm ở đằng kia cách đó không xa. Hắn sững sờ một lát, sau đó giống như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng vậy, chợt lao tới đó, đôi tay run rẩy chụp lấy Tùy Tiện.

Nếu như người bên ngoài đi vào lúc này, sẽ nhìn thấy Ngụy Vô Tiện quỳ trên mặt đất, ôm Tùy Tiện vừa khóc vừa cười, khóc không tiếng động, cười thật thê lương.

Hắn bỗng nhiên không cười nữa, rút Tùy Tiện ra, gác lưỡi kiếm lên cổ mình, không hề lưu luyến nhẹ nhàng rạch một cái, máu đỏ tươi trào ra như rượu, trượt xuống theo cần cổ thon mảnh của hắn, chảy vào trong áo, thấm ướt y phục màu đen, nhuộm đỏ thân hình tái nhợt, nhưng máu trên lưỡi kiếm chỉ sượt qua trong nháy mắt, đã trôi đi sạch sẽ.

Mái tóc tung bay, kiếm rơi, người ngã.

Ta vốn mong ước một đời vui vẻ, một kiếp tiêu sái, uống rượu ca hát. Cho dù thanh danh ta hỗn độn, vẫn giữ vững bản tâm, chỉ mong đúng sai ở mình, khen chê do người, không bàn được mất.

Nhưng một người, làm sao có thể chống lại được ngàn vạn người trên thế gian.

Hùa theo số đông, gió chiều nào theo chiều đó, mới có thể miễn cưỡng hoà nhập với bọn họ.

Thất vọng, thất vọng vô cùng, nếu thế gian này chính là như thế, thì ta tình nguyện xem như mình chưa từng tới đây.

Mất máu cũng mất đi độ ấm, khắp người từ từ lạnh lẽo, nhưng khóe miệng hắn vẫn mang một tia ý cười như cũ.

Chí ít, không còn ánh sáng chiếu lên người hắn nữa.

Giang Trừng nghe thấy âm thanh vật nặng rơi xuống đất ở bên trong, lửa giận dần dần bị thay thế bởi lo lắng sốt ruột. Đám con cháu phía sau lại bắt đầu nhốn nháo, Nhiếp Hoài Tang tiến lên kêu: "Ngụy huynh, Lam lão tiên sinh tìm ngươi, hay là ngươi ra đây đi?"

Giang Trừng thì nóng nảy gõ cửa gọi: "Ngụy Vô Tiện, ngươi có sao không, ngươi ra đây trước được không?"

Bên trong không có tiếng người đáp lại.

Ngụy Vô Tiện cứ thế cuộn tròn trên mặt đất, máu nhuộm đỏ cả tấm chiếu, trên trán đổ đầy mồ hôi, mái tóc đen rối tung, chiếc áo ngoài hơi mỏng khoác trên người hắn, càng làm cho thân thể này trông gầy guộc hơn. Sáu ngày, hắn không ăn không uống sáu ngày, ở trong phòng ngủ sáu ngày, chỉ lúc đêm khuya không có ai mới ra ngoài múc nước rửa mặt, thời gian còn lại chưa có người nào từng thấy hắn đi ra.

Ta ....... không muốn gặp ....... ai cũng không muốn gặp ......

Ngụy Vô Tiện này, vốn không nên tồn tại, vốn không nên xuất hiện.

Hắn vốn nên chết rồi, bị vạn quỷ phản phệ, không còn xương cốt. Nhưng hiện tại hắn sống lại, quay về quá khứ.

Lúc hắn tỉnh lại, là trong chiếc hồ bị Thủy Hành Uyên quấy phá đó.

Sự lạnh lẽo của hồ nước tràn ngập khắp cơ thể, oán khí mặc sức bao vây hắn, cảm giác không hít thở nổi thế nhưng ...... lại khiến hắn cảm thấy an tâm.

Ta ...... không phải đã chết hay sao ......

Cảnh tượng hung thi bao trùm lên vẫn còn sống động, cơn đau bị cắn xé trên người vẫn rõ ràng như cũ. Trong lúc hoảng hốt, hắn thấy một bàn tay khớp xương rõ ràng đưa tới, hình như muốn túm lấy hắn.

Là ai ......

Cái tay kia dần dần đến gần. Hắn bỗng nhiên tỉnh lại, cố hết sức đẩy cái tay kia ra, để mặc cho mình bị Thủy Hành Uyên kéo xuống, kéo tới nơi sâu nhất.

Vốn tưởng rằng mình sẽ không gặp lại ánh sáng nữa, nhưng mở mắt ra, hắn lại nhìn thấy chỗ ở tại Vân Thâm Bất Tri Xứ trong trí nhớ. Bên giường truyền đến một tiếng reo lên mừng rỡ, có người vui vẻ hô to: "Giang công tử, Ngụy công tử tỉnh rồi!"

"Ngụy Vô Tiện!"

Sau đó, hắn hiểu là mình đã quay trở lại. Nhưng có ý nghĩa gì? Hắn nghĩ không ra, thật sự nghĩ không ra. Hắn rõ ràng không muốn quan tâm bất kỳ thứ gì, rõ ràng đã chết, ngay cả thi thể cũng đã bị xé xác sạch sẽ, nhưng khi tỉnh lại, lại nghe thấy giọng nói của Giang Trừng như một trò đùa.

Nên làm gì đây? Nhiệt huyết dâng trào lao ra cứu vớt tấn bi kịch ư?

Bỏ đi thôi ...... Mệt quá ......

Ngày ấy, hắn dụ những người này đi ra ngoài, nói với bọn họ rằng mình muốn nghỉ ngơi. Rồi sau đó không hề bước ra ngoài một ngày nào. Giang Trừng và một đám con cháu vốn định kêu hắn đi ăn chung, nhưng Ngụy Vô Tiện đều lấy đủ loại lý do để từ chối. Bọn họ kêu vài lần nhưng người bên trong đều không ra, cũng chán nản, dứt khoát kêu người đặt thức ăn ở trước cửa phòng hắn, để tự hắn ra lấy. Nhưng khi bọn họ lại đến, thức ăn kia hoàn toàn vẫn để nguyên ở chỗ đó, chỉ là không còn toả ra hơi nóng nữa.

Ngụy Vô Tiện cứ hoang mang hỗn độn như thế trải qua ba ngày.

Ba ngày sau, Lam Khải Nhân từ Hội Thanh Đàm trở về, hắn vẫn không chịu gặp ai, không thèm để ý đến mọi tiếng kêu bằng đủ loại âm sắc ở bên ngoài.

Cho nên Giang Trừng cũng không biết hắn rốt cuộc như thế nào.

Nhưng cái bộ dạng nửa chết nửa sống không ra khỏi cửa này của hắn, thực sự khiến người ta bực bội. Ngụy Vô Tiện nhìn thấy bộ dạng này của chính mình, mặt không cảm xúc đập nát chiếc gương đồng.

Mảnh thuỷ tinh nhỏ văng ra đâm vào da hắn, ghim vào trong máu thịt, mắt hắn không chớp một cái, vô cùng trống rỗng. Máu chảy ra, hắn cũng chẳng thấy đau gì.

Rồi sau đó, hắn phát hiện mình không có hứng thú đối với bất kỳ việc gì, chỉ muốn nằm dài trên giường không nhúc nhích, mấy ngày đó, hắn gần như đều trải qua như thế.

Trở về làm cái gì?

Có đôi khi ngủ một giấc là cả ngày, buổi tối ngủ không được bèn lặng lẽ ra ngoài, vòng qua thức ăn ở trước cửa, lấy nước rửa mặt tắm gội. Cho dù thân thể yếu sức, trong bụng quặn đau, hắn cũng không hề có chút xíu hứng thú đối với chỗ thức ăn kia.

Ban ngày quá nhiều ánh sáng, với hắn mà nói càng khó có thể tiếp thu, thay vào đó, một mảnh tối tăm trái lại có thể khiến hắn an tâm.

Ta bị làm sao ...... Ta rốt cuộc bị làm sao ......

Ngoài phòng dần dần yên tĩnh, hắn cũng có chút mệt mỏi. Ý thức mơ mơ màng màng, Tuỳ Tiện ở trước mắt có chút mờ dần, đôi mắt từng tươi đẹp rạng rỡ, đã khép lại.

"Ngụy Anh!"

Cấm chế trên cửa bị phá, cánh cửa "rầm" một tiếng mở ra, ánh sáng bên ngoài rơi xuống thân xác đang lạnh dần này.

Không ..... không cần phải tỉnh nữa ......

Buông tha ta đi.

——————

Lời tác giả:

Ai muốn bị xem như một người bệnh tâm thần?

Ai muốn bị người ta nhìn như một con quái vật?

Người bình thường nào thích tiếp xúc với người bệnh tâm thần?

Cách càng xa càng tốt.

Trên thực tế hầu hết người ta đối xử với người bị bệnh trầm cảm thật sự không có quá nhiều tình thương, người chung quanh sẽ sợ ngươi nổi điên, người thân bạn bè sẽ ngán ngẩm gương mặt vô hồn của ngươi. Tương lai vô vọng, toàn là mờ mịt.

Người bị bệnh trầm cảm thật sự, không ngầu một chút nào.

Phản ứng của Giang Trừng là bình thường, ai thích nhìn bộ dạng nửa chết nửa sống của ngươi chứ, phiền muốn chết.

Ngụy Vô Tiện biết hắn nên dùng hành động để ngăn cản bi kịch phát sinh, nhưng hắn không muốn làm, không có sức để làm. (Trong đây tôi giả định rằng mới vừa bị hung thi cắn thành tro bụi đã trọng sinh; Rất tuyệt vọng, không muốn đối mặt, qua một thời gian sẽ tốt hơn một chút.)

——— Cả đời này của ta, mọi mong ước chỉ là không thẹn với lòng, nhưng chung quy không thắng nổi thói đời ấm lạnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.