------------------------------------
Khi Ngụy Vô Tiện tỉnh lại, đã ở trong Phục Ma động.
"Ngụy công tử, ngươi tỉnh rồi!"
Ngụy Vô Tiện mở to đôi mắt chết lặng nhìn về phía phát ra tiếng nói — là Tứ thúc. Hắn nhắm mắt lại, nói: "Tứ thúc, ngươi đi ra ngoài trước đi."
Tứ thúc trầm mặc một trận, nói: "Ngụy công tử, ngươi ...... Vết thương của ngươi vẫn còn đang chảy máu, xử lý đàng hoàng một chút được không." Trong lời ngoài lời của ông đều là cẩn thận dè dặt, nhưng không sợ hãi, chỉ là sợ tổn thương đến người đã đứng bên bờ vực thẳm này.
"Đi ra ngoài đi, không cần lo cho ta." Hắn nói.
Sau một hồi im phăng phắc, Tứ thúc lẳng lặng đứng dậy đi ra ngoài. Trong động chỉ còn một mình hắn cùng với một ngọn nến sắp tàn, giống như khối thân thể tàn tạ này. Nửa ngày, hắn cực kỳ chậm chạp quay đầu về phía thềm đá mà mấy hôm trước hắn vẫn đang sử dụng. Ánh mắt trống rỗng, nhưng đúng là nhìn chỗ đó.
Có cái gì đẹp? Chỗ đó có mảnh vụn còn sót lại của chiếc chuông bạc hắn khắc cho Kim Lăng, có rất nhiều loại nguyên liệu được hắn thử nghiệm, còn có bản thảo ở khắp mọi nơi. Vài ngày trước buổi tiệc, hắn còn bị Ôn Tình xua ra khỏi động đi ăn cơm. Vì sao biến thành như vậy? Ngụy Vô Tiện nhớ ra rồi, hắn vốn là vui vui vẻ vẻ thay quần áo chuẩn bị đi dự tiệc đầy tháng của Kim Lăng. Nhưng, điều chờ đợi hắn, là vô số mũi tên bén nhọn nhắm ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nua-doi-toi/3643424/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.