Chẳng biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Ngọc Vân chẳng biết phải mở lời như thế nào. Dù sao anh là người gọi cô ra đây, bảo cô bắt chuyện trước là điều không thể. Lấy cớ gì mà cô phải chủ động trong khi người phía trước lại đóng vai hiền ngoan, nhu mì? Ha sao lúc đi hùng hổ mà bây giờ bị gió lạnh làm cho móng vuốt của cô thu lại. GIó đêm thật không dễ chịu gì, huống hồ lại còn ở trong tình huống chẳng mấy thuận lợi, trước mặt anh cô cảm giác như mình bị mất hết sinh lực mà đối đáp.
- Lạnh vậy mà mặc có như vậy thôi à?
Cô còn lo sợ rằng nếu cứ đứng như vậy thì chắc hết đêm luôn quá. Cuối cùng thì người đối diện cũng lên tiếng để cô khỏi phải đấu tranh nội tâm về việc mở lời hay không.
- Vậy sao anh biết rõ ràng là trời lạnh mà còn gọi em đêm hôm ra ngoài này?
Lên tiếng trách móc cô vô lý vậy mà được à? Anh là người gọi cô ra cho bằng được, anh không tự đi trách bản thân mình thì thôi chứ lý do gì đi trách cứ cô?
Lục Nhất không đáp lại vội, chỉ khẽ cười nhẹ. Sao nghe giọng điệu như người yêu đang giận dỗi vậy? Người nào đó dù đang bị trách móc nhưng trong lòng lại có chút vui vẻ cao hứng lên đáp:
- Vậy lại đắc tội với bạn học Vân rồi. Hay để hôm nào anh đền bù lại?
- Anh nghĩ ai cũng dễ dãi như anh à?
- Vào xe đi, ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nua-doi-thuong-mot-doi-nho/3593420/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.