Mãi sau này khi ba cả Ngọc Vân mất được một thời gian, cô mới biết được sự thật là vì sợ tốn kém nên ba cô dù đã có triệu chứng của bệnh nhưng lại lơ đi vì sợ tốn kém. Gia đình cô cũng không phải là quá khó khăn nhưng ba cô nghĩ nếu dành dụm số tiền chữa trị cho cuộc sống của hai mẹ con thì sau này sẽ đỡ vất vả hơn là lấy tiền đi chữa trị để rồi người còn lại phải túng quẫn. Nghĩ vậy nên ba Ngọc Vân cố gắng che giấu và nếu như mẹ cô không phát hiện ông bị ho ra máu thì sẽ chẳng biết đến khi nào ông mới nói ra sự thật.
Vậy nên Ngọc Vân khá ám ảnh về chuyện kiếm tiền. Trong suốt mấy năm ở Thượng Hải, cô làm việc quên trời quên đất, có lần suy nhược nhưng chỉ vào bệnh viện một hôm rồi lại mang cả bàn làm việc vào bệnh viện đến khi nào bác sĩ cho về mới thôi.
Xe dừng lại trước cổng nhà một đoạn vì trước khi lên xe, cô đã đưa ra yêu cầu là chỉ được dừng ở bên ngoài vì không muốn mẹ biết được. Sau khi lấy đồ xuống xe, cô không nói gì, chỉ "cảm ơn" một tiếng rồi quay đi mất.
Vương Lục Nhất thấy bản thân cũng nên dừng lại ở đó vì cũng không thể mang thân phận người yêu cũ chào hỏi mẹ cô được. Ngôn Tình Trọng Sinh
Nhìn bóng lưng đã khuất của Ngọc Vân, anh chỉ biết thở dài. Thôi thì phải kiên nhẫn thôi dù sao mới gặp hai lần cũng không thể vồ vập con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nua-doi-thuong-mot-doi-nho/3593418/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.