Sau một hồi chọn lựa thì Tô Ngọc Vân cũng chọn được vài món đồ ưng ý để trong nhà. Cô có sở thích là trong phòng lúc nào cũng phải có mùi thơm nhưng không được nồng mà chỉ thoang thoảng như cây cối tự nhiên nên đã mua thêm hoa về trồng thay vì cắm bình. Cộng thêm một túi đồ ăn vặt mà cô cho rằng mình xứng đáng có được sau một năm làm việc vất vả đủ khiến cho Vương Lục Nhất phải thoáng trầm trồ. Ngày trước khi hai người còn quen nhau anh nhớ cô thích đồ ngọt là thật nhưng vì sợ mập nên không dám ăn nhiều. Chẳng lẽ đến Thượng Hải mấy năm đã đưa cho cô bản lĩnh đến mức không cần quan tâm rằng bấy nhiêu bánh kẹo ấy chưa bao nhiêu calo đấy chứ?
* Ngọc Vân, số kẹo đó cũng đủ làm cho em tiểu đường đấy.
Lục Nhất thấy tay cô không ngừng nhặt gói kẹo vào trong giỏ hàng thì đành cảm thán.
* Ừ tiểu đường cho vừa lòng nhà anh!
Ý của anh đâu có phải như vậy. Anh chỉ muốn nhắc nhở cô một chút thôi mà, có cần gay gắt như vậy không. Mới mấy năm không gặp mà cô đã hung dữ vậy rồi. Thật là đáng thương cho tâm hồn bé bỏng của Lục Nhất mà.
Cuối cùng cũng đi hết gian hàng bánh kẹo, nhưng bước chân của Lục Nhất khựng lại. Cô không phải cố tình đấy chứ, sao lại đi vào khu toàn đồ cho phụ nữ khi đến ngày vậy? Hay là do đến ngày nên cô mới khó tính như vậy? Nếu vậy thì chắc lúc nãy cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nua-doi-thuong-mot-doi-nho/3593417/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.