Câu nói như đẩy cả hai vào sự im lặng. Tô Ngọc Vân ngẩn người sau câu nói như đang cáo tội của mình lúc đó. Lý trí của cô như vỡ vụn từng mảnh còn cảm xúc thì chẳng thể nào phẳng lặng như những gì thể hiện ngoài mặt. Chẳng phải chỉ là chia tay thôi sao, ngoài kia không biết có bao nhiêu người vẫn chọn cách chia tay nhưng họ cũng đâu đau khổ đén mức này, cùng lắm chỉ là vài lời than phiền buồn chán cho qua nhưng tại sao cả Ngọc Vân và Lục Nhất đều không thể thông suốt?
Hay tại vì con người ta khi chưa được thỏa mãn mà phải buông tay thì sẽ dẫn đến không toại nguyện. Giờ đây, từng chút một lý trí đã vỡ ra của Ngọc Vân đang dần nhắc nhở cô gia đình quan trọng hơn, cô không thể lấy họ ra để đánh cược như vậy được. Dẫu sao, tình cảm của con người vốn có là quá thừa để họ có thể khỏa lấp những lỗ hổng trong quá khứ và Ngọc Vân tin rằng cả cô và anh chẳng đến mức một tỏng hai người nếu thiếu nhau thì sẽ không sống được. Nhưng tâm hồn vốn đã chịu sự đả kích ấy không ngờ được rằng từ lúc cô nói lời chia tay đến sau này, người đó vẫn chẳng thể nào lấp đầy khoảng trống và chưa một lần được khơi dậy tình yêu một lần nữa.
Lý trí nhắc nhở là vậy nhưng Ngọc Vân vẫn muốn từ chối nó một lần để được ở cạnh Lục Nhất một chút. Dù gì thì con người ta muốn cai thuốc cũng phải cần thời gian, cũng phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nua-doi-thuong-mot-doi-nho/3593416/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.