Thế mà Vương Lục Nhất theo cô đến siêu thị thật. Cứ tưởng anh chỉ trêu đùa rồi thỏa mãn mà thu lại ý định của mình nhưng mà hình như Ngọc Vân đã đánh giá thấp con người này rồi.
Thân ảnh Vương Lục Nhất trẻ trung, gọn gàng trong bộ đồ bao nhiêu thì Ngọc Vân lại tùy tiện, xuề xòa bấy nhiêu. Đi với nhau chẳng có chút nào gọi là hợp vậy mà nhìn vào lại khiến người khác dễ hiểu lầm thành cặp đôi đang giận hờn.
Thật lòng mà nói Ngọc Vân chẳng thể nào thả lỏng khi đi cùng Lục Nhất cả. dù sao trong lòng cô vẫn còn vướng bận chuyện cũ dù cả hai chẳng ai nói ra nhưng cô chẳng thể nào tự nhiên được khi trong lòng xuất hiện một mối bòng bong vẫn chưa được gỡ.
- " Sao anh cứ đi theo em suốt vậy?"
Câu nói không một chút che dậy sự khó chịu của Ngọc Vân. Vậy mà ai đó vẫn nhởn nhơ nhi không hề biết mình bị trách móc:
- "Anh tiện đường muốn ghé qua siêu thị mua ít đồ, dù sao cũng mới về lại chưa có sắm sửa gì."
- "Chẳng lẽ anh về đây mọi người không chào đón anh hay sao mà phải tự mình làm những việc này?"
- "Có ai không chào đón thì chắc phải kể đến em rồi."
Lời nói tưởng như bâng quơ nhưng lại như đang ngầm ám chỉ cô lòng dạ hẹp hòi vậy. Ngọc Vân xùy một tiếng rồi cũng chẳng nói gì mà tiếp tục công việc lựa đồ của mình, mặc cho người bên cạnh muốn làm gì thì làm. Dẫu sao cô cũng chẳng có ý định dây dưa, coi như Thành Đô này nhỏ đi, gặp lần 1, lần 2 chứ chắc gì cả đời này sẽ còn gặp tiếp.
- " Này bạn học Vân, chúng ta có thể thêm wechat được không? Dù sao cũng phải nể tình bạn bè mà đừng đoạn tuyệt như vậy chứ?"
Nghe xong đề nghị này, cô rốt cuộc không hiểu rõ người này có ý đồ gì nữa đây. Sáu năm rồi không gặp, cũng chẳng liên lạc gì có sao đâu tự dưng mới gặp lại hai lần đã muốn có wechat.
- "Anh thấy chúng ta tiện để thêm à?"
"Có gì mà không tiện, dù sao nếu sau này có họp lớp, mọi người không thấy anh và em thêm wechat lại bảo mối quan hệ của cúng ta không tốt đẹp."
- "Ý anh là lâu nay chúng ta có mối quan hệ tốt đẹp?"
- " Thôi nào bạn học Vân đừng khó khăn như vậy chứ, chỉ là thêm wechat thôi mà, không phải là chuyện quá bình thường sao?"
Đến mức này Ngọc Vân cũng chẳng biết nói sao với Lục Nhất. Có lẽ anh đã lờ đi những mâu thuẫn giữa hai người nhưng cũng đừng xem như chẳng có chuyện gì đã từng xảy ra được như vậy chứ. Người ta bảo "tình cũ không rủ cũng tới", cô chỉ còn mỗi bà Châu là người thân, cô không muốn quá khứ một lần nữa đặt lên người mẹ mình như khi xưa ba cô phải đối mặt. Ai mà biết được bây giờ Vương phu nhân kia đã không còn quan tâm chuyện con trai mình yêu ai, lấy ai. Nhưng dù sao, bà ta cũng đã giẫm đạp lên sự tôn nghiêm của gia đình cô. Đó chính là điều Ngọc Vân không thể chấp nhận được.
- "Anh thấy chúng ta có thể bình thường lại được à? Dù sao chẳng có ai là không biết...chuyện ngày xưa chúng ta đã từng chia tay."
Ngọc Vân ngập ngừng nói những lời sau nhỏ đến mức như sợ mọi người xung quanh sẽ nghe được một chuyện xấu gì đó của cô trong quá khứ. Đúng thật ngày trước cô và Lục Nhất chia tay dù không khoa trương đến múc thông báo cho mọi người biết nhưng mà thái độ của cả hai bên đều ngầm thông báo cho mọi người biết "Thuyền đã xa bờ".
Cô còn nhớ lúc đó, hai người chia tay được một tuần thì một người bạn cảu anh gọi đến bảo Lục Nhất uống rượu say không chịu về còn nhất quyết đòi gặp cô cho bằng được. Mà quán rượu nhà người ta lại sắp đến giờ đóng cửa, người bạn đó chỉ còn cách mang anh ra bờ hồ rồi nói rằng sẽ gọi cô đến.
Không biết ma xui quỷ khiến gì mà sau khi cô đấu tranh nội tâm xong cũng chính là lúc cô đang đứng trước mặt anh. Hóa ra người con trai trước giờ cô tưởng chỉ mang theo hình ảnh học bá, cấm dục lại có lúc thành ra bộ dạng say rượu đến như vậy. Bạn của anh nhìn cô như muốn ám chỉ điều gì đó rồi rời đi ngay lập tức như chừa lại không gian riêng cho hai người.
Mới một tuần không gặp mà trông có vẻ khoảng cách đã tăng lên rất nhiều. Ánh mắt Lục Nhất hướng lên, men rượu làm cho cả khuôn mặt không còn chút tỉnh táo, cả mặt ửng đỏ còn đôi mắt thì như muốn đem con người ta vào bể tình. Bỗng anh cười nhạt một tiếng, dụi dụi mắt như lầm tưởng mình nhìn thấy ảo ảnh. Nhưng ảo ảnh đó vẫn còn mà chẳng hề mờ đi, chỉ càng rõ hơn khi anh cố nheo mắt lại.
Thời gian chầm chậm trôi, từng lọn gió xuyên qua kẽ hở. Buổi tối mùa hè ở bên bờ hồ thật khiến cho con người ta thấy dễ chịu. Nhưng cả Ngọc Vân là Lục Nhất hơn ai hết bây giờ chẳng thấy dễ chịu chút nào ngoài những tâm tình bứt rứt. Hai người cứ nhìn nhau như vậy, nhìn như sợ chỉ cần nhắm mắt thôi là sẽ không còn thấy đối phương trước mắt.
Cuối cũng thì Tô Ngọc Vân cũng chủ động lên tiếng trước:
- "Anh đừng làm loạn nữa, nên trở về nhà đi. Buổi tối say rượu ở ngoài không an toàn."
Đáp lại lời của Ngọc Vân chẳng có gì ngoài tiếng lá đan trong gió. Chờ đợi một lúc chẳng có động tĩnh gi nữa, cô bực dọc thuật lại:
- "Anh về đi, em về trước đây!"
Đang toan quay người đi thì bỗng nhiên tay cô bị nắm lại, một lực đạo kéo cô lùi lại phía sau suýt chút thì loạng choạng mà ngã vào người anh. Sau khi kéo cô lại như ý muốn thì anh vòng tay qua người cô, giam chặt người con gái ấy trong người mình. Vì cơ thể Ngọc Vân vốn nhỏ bé còn anh thì cao hơn cả cái đầu, khi hai người đứng gần nhau thì cô chỉ đến vai anh nên dù là ngồi thì Lục Nhất vẫn có thể dễ dàng ôm trọn lấy Ngọc Vân.
Cô có chút khó chịu vùng vẫy muốn thoát ra nhưng càng vùng vẫy thì cái ôm càng chặt nên chỉ đành bất lực để cho người kia ôm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]