Thế mà Vương Lục Nhất theo cô đến siêu thị thật. Cứ tưởng anh chỉ trêu đùa rồi thỏa mãn mà thu lại ý định của mình nhưng mà hình như Ngọc Vân đã đánh giá thấp con người này rồi.
Thân ảnh Vương Lục Nhất trẻ trung, gọn gàng trong bộ đồ bao nhiêu thì Ngọc Vân lại tùy tiện, xuề xòa bấy nhiêu. Đi với nhau chẳng có chút nào gọi là hợp vậy mà nhìn vào lại khiến người khác dễ hiểu lầm thành cặp đôi đang giận hờn.
Thật lòng mà nói Ngọc Vân chẳng thể nào thả lỏng khi đi cùng Lục Nhất cả. dù sao trong lòng cô vẫn còn vướng bận chuyện cũ dù cả hai chẳng ai nói ra nhưng cô chẳng thể nào tự nhiên được khi trong lòng xuất hiện một mối bòng bong vẫn chưa được gỡ.
- " Sao anh cứ đi theo em suốt vậy?"
Câu nói không một chút che dậy sự khó chịu của Ngọc Vân. Vậy mà ai đó vẫn nhởn nhơ nhi không hề biết mình bị trách móc:
- "Anh tiện đường muốn ghé qua siêu thị mua ít đồ, dù sao cũng mới về lại chưa có sắm sửa gì."
- "Chẳng lẽ anh về đây mọi người không chào đón anh hay sao mà phải tự mình làm những việc này?"
- "Có ai không chào đón thì chắc phải kể đến em rồi."
Lời nói tưởng như bâng quơ nhưng lại như đang ngầm ám chỉ cô lòng dạ hẹp hòi vậy. Ngọc Vân xùy một tiếng rồi cũng chẳng nói gì mà tiếp tục công việc lựa đồ của mình, mặc cho người bên cạnh muốn làm gì thì làm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nua-doi-thuong-mot-doi-nho/3593415/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.