“Nếu đã cảm ơn anh rồi thì cũng nên trả ơn đi. Gọi anh một tiếng anh đi, anh muốn nghe em gọi.”
Giao Giao cười một cách ranh mãnh rồi quay mặt chạy khỏi tay chú, nói lớn:
“Chú già như vậy mà còn muốn người ta gọi là anh sao? Chú hai già à, bớt mơ mộng đi!”
Nói rồi, cô bỏ chạy vào cabin chung với An Lạc. Chú Kính vẫn đứng ở lang cang đó, tay vẫn còn vương vấn chiếc eo nhỏ nhắn kia, môi chú mỉm cười, tuy bất lực nhưng trong lòng lại vui. Nhìn bầu trời quang đãng trước mặt chú thấy lòng mình càng lúc càng trẻ ra và chú lại thì thầm:
“Là chú phải cảm ơn con mới phải…”
Đứng ngẫm một hồi chú quay trở vào cabin. Bấy giờ mẹ con Giao Giao đang chơi game cùng nhau. Giao vốn là một người thích chơi game nên bây giờ đứa con gái của cô cũng thích chơi y hệt như mẹ nó. Nhìn thấy họ chơi vui như vậy nên chú cũng không chen ngang, ngoan ngoãn đi lòng vòng dọn dẹp đồ chơi của An Lạc chơi quăn khắp nơi.
Chiều đó, họ vừa ngồi ngắm mặt trời lặng vừa ăn món thịt nướng trên du thuyền. Lúc này gió lộng, cả nhà ba người ngồi ăn vô cùng vui vẻ, hạnh phúc. Trong mắt chú Kính bây giờ chỉ toàn là màu hồng, chú đã quên mất một tuần trước đó chú đã từng nghĩ hôn nhân của hai người đang gặp trục trặc về phân bố thời gian cho nhau. Xem ra suy nghĩ của chú đã sai, nhưng còn việc cô không muốn dùng tiền của chú thì vẫn y như vật, chuyến du
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nua-doi-sau-la-ta-no-nhau/1151177/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.