Chương trước
Chương sau
“Đừng nóng, chỉ là em làm anh liên tưởng tới thứ đẹp đẽ trên người em thôi. Bây giờ anh bỗng nhớ mùi của em quá, ước gì bây giờ em ở đây.”
Lời nói này nghe kĩ thì đầy sự đen tối. Giao Giao nghe xong càng trở nên tức giận hơn, cô cảnh cáo cậu lần cuối:
“Tôi nói lần cuối cho cậu biết, cậu đừng có tơ tưởng đến tôi nữa. Đừng tìm đến trước mặt chú Kính rồi kể ra những điều trước kia cậu thấy trên cơ thể tôi để phá hoại hạnh phúc gia đình tôi. Trước đây tôi với cậu từng là chị em rồi thành vợ chồng, những thứ cậu nhớ tôi không cản được, nhưng nên biết đâu là giới hạn của mình. Làm kẻ thứ ba chẳng tốt lành gì đâu!”
Gia Nguyên bật cười: “Ha ha, anh không tìm đến ông ta đâu, anh chỉ tìm em thôi, nhưng nếu em không nghe lời thì anh sẽ đến tìm ông ta. Em nhớ lúc trước trong phòng ngủ của vợ chồng mình có đặt một chiếc camera chứ? May là lắp camera ảnh màu nên nhìn rất chân thật.Những thước phim trong đó anh vẫn giữ, ngày nào cũng coi cả. Em muốn coi không, để anh gửi cho em vài đoạn?”
Nghe đến đây cô liền xanh mặt, sợ hãi vô cùng. Giọng cô bắt đầu lắp bắp:
“Gia…Gia Nguyên…cậu đừng…đừng làm vậy. Những…thứ đó không nên đâu…”
Gia Nguyên thích thú cười rồi hôn vào điện thoại, thều thào nói nhỏ:
“Khu nghỉ dưỡng của em, tòa số ba, kế bên tòa của em đang ở. Tối nay 10 giờ anh chờ em. Yêu em.”
Nói xong, Gia Nguyên tắt máy bỏ lại Giao Giao bối bời trong mớ hỗn độn.Cô bỏ điện thoại mà sắc mặt kinh hãi, cô chẳng dám nghĩ tới mình sẽ có ngày này. Nỗi sợ bao trùm trong đầu cô, cô tiếp tục cất bước đi nhưng chân đã run sắp không đi nổi nữa rồi. Chiếc camera trong phòng ngủ năm đó không biết đã quay được bao nhiêu cảnh nóng của hai người, nó mà lộ ra thì chẳng khác gì một cuộn phim dài tập toàn chuyện người lớn. Giao Giao không cam tâm bị như thế, cô sợ mất đi gia đình êm ấm với chú Kính. Bây giờ lòng cô rối loạn không biết phải xử lý ra sao cả.

Trở về với chú Kính, Giao Giao thấp thỏm không yên cứ đảo mắt nhìn xung quanh coi cậu có xuất hiện hay không. Chú Kính để ý thấy thái độ của cô rất lạ nên hỏi:
“Em làm sao vậy? Không khỏe à?
Nghe chú hỏi cô liền vờ cười vui vẻ đáp lại:
“Không có, em chỉ đang nhìn vận động viên chơi thôi.”
“Vậy à? Nãy giờ không ăn gì em có đói chưa? Để anh đi mua gì cho em ăn.”
Cô gật đầu; “Ừm, mua gì ăn nhẹ cũng được.”
Chú Kính nghe xong liền lật đật đứng dậy. An Lạc thấy chú đi liền nhìn sang mẹ, hỏi:
“Mẹ, con đi với ba có được không?”
Thấy con bé xin nên cô cũng gật đầu đồng ý. Ngay sau đó An Lạc chạy nhanh đến chỗ của chú Kính, hai cha còn nắm tay nhau đi. Lúc này chỉ còn mình cô ở trên khán đài, do nãy giờ hồi hộp quá nên cô lấy chai nước suối uống. Vừa cầm chai nước đưa lên miệng uống thì bất ngờ Gia Nguyên xuất hiện vỗ nhẹ vai cô, hôn lên má cô một cái rồi ngồi xuống ghế bên cạnh. Tuy là cậu đang đội nón và bịt khẩu trang kín mặt nhưng cô vẫn có thể nhận ra ánh mắt đó. Nhìn thấy Gia Nguyên, cô liền bị doa cho sặc nước, phun nước tứ tung, may là ghế của cô ngồi là dãy đầu nên không có ai trước mặt. Cô trợn tròn mắt nhìn cậu, mất một chút lâu cô mới lấy lại được bình tĩnh, nói:

“Sao cậu lại ở đây? Mau đi khỏi đây đi!
Gia Nguyên nhếch môi cười như kiểu đang khinh thường điều gì, cậu đưa chiếc kẹo mút to mình đang cầm cho cô, nói:
“Tặng em này.”
Cô gạt chiếc kẹo đó đi, vội vàng xách túi xách lên để chạy trốn nhưng ngay lập tức bị Gia Nguyên nắm túi xách kéo cô ngồi xuống rồi bóp lấy sau cô, lấy ra một con dao bấm kề vào bụng cô chực đâm. Cô cảm nhận được sát khí từ cậu, cả ánh mắt biến thái khác thường đó làm cô không dám động đậy nữa. Vậy là đã khống chế được cô, cậu liền nói nhỏ vào tai cô:
“Em dám động đậy thì đừng trách sao anh vô tình. Dù gì cũng vào tù một lần, anh không ngại vào lần hai đâu.”
Giao Giao sợ hãi nhưng vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc liếc qua nhìn cậu:
“Cậu tới đây để làm gì? Lát nữa chồng tôi về nhìn thấy cậu thì sẽ có chuyện đó.”
Gia Nguyên bỏ khẩu trang ra nhếch môi cười, bỏ tay sau cổ cô ra để tháo vỏ kẹo nhưng tay cầm dao vẫn giữ. Vỏ kẹo được tháo ra, cậu nhìn màu sắc sặc sỡ của nó, liếm ngậm một lúc rồi nhìn sang cô, ánh mắt vừa có chút hận vừa đầy sự thương nhớ:
“Lâu quá không gặp mà em vẫn xinh đẹp như vậy, chắc thời gian quá em sống vui vẻ lắm hả?”
Cô không muốn nói chuyện với cậu lâu nên tỏ ra cáu gắt:
“Cậu nhanh chóng rời khỏi đây đi, đừng làm phiền gia đình tôi nữa! Cậu làm như vậy là vừa phá hoại gia đình của người khác vừa làm tổn thương vợ con của cậu đó!”
“Vợ con? Em anh nói ai vậy? Sau khi em bỏ anh, anh đã lấy thêm ai đâu?”
“Thùy Duyên không phải vợ cậu à?”
“Tức nhiên là không. Cả bốn đứa nhỏ do cô ta sinh ra cũng không phải con của anh. Không phải anh đã nói chỉ có con do em sinh ra mới là con của anh sao?”
“Nói vậy là cậu với Duyên chưa kết hôn?”
“Ừm.”
Giao Giao nghe xong cảm thấy sốc vô cùng, lại vừa cảm thấy đáng thương cho Thùy Duyên, sinh tận bốn đứa con người ta mà vẫn chưa có được một danh phận. Trong mắt cô bây giờ chỉ toàn là phẫn nộ, cô lấy ví của mình đánh đuổi cậu đi:
“Cậu mà đi đi! Tôi không muốn nhìn thấy cậu! Đi ngay cho tôi!”
Đúng vào lúc đó, chú Kính cùng An Lạc trở về đang đi lại, Gia Nguyên thấy vậy liền vội đứng dậy rời đi nhưng vẫn nhét chiếc kẹo vào tay cô. Cô bối rồi đứng dậy định trả cho cậu thì thấy cậu đã đi đến dãy thứ 2 ngồi ở ghế bìa, từ khoảng cách đó cậu vẫn có thể quan sát được cô. Chú Kính đi tới bế An Lạc ngồi lên đùi mình cho con bé ăn sữa chua, thấy cô vẫn đang đứng chú liền kéo cô ngồi xuống:
“Em nhìn gì vậy? Ở ngoài sau người ta không thấy kìa!”

Sợ chú sẽ phát hiện nên vội lấy tinh thần lại trở về trạng thái vui vẻ. Chiếc kẹo đang cầm trên tay cô cũng không biết nên ném đi đâu. Cứ cầm chiếc kẹo đó mãi, cô ăn snack của chú Kính mua, ánh mắt tập trung vào trận đấu của các vận động viên nên bị liệu mà liếm luôn chiếc kẹo ăn mà không hề nhận ra. Gia Nguyên ngồi đằng xa thấy thế thì rất thích thú, cậu lấy máy ảnh ra chụp lại rồi ngắm nhìn nó.
Một lúc lâu sau, coi xong trận đấu, mọi người bắt đầu rời đi. Chú Kính và Giao Giao vội dọn dẹp rác của mình rồi đứng dậy dắt tay nhau ra về. Trong suốt quá trình họ đi khỏi nhà thi đầu Gia Nguyên luôn đi sâu lưng quan sát họ. Một hồi sau, nhà họ lên xe, lúc này Gia Nguyên mới đứng nhìn theo mà khóc. Có lẽ cậu đang tiếc cho chính mình đã bỏ lỡ một gia đình hoàn hảo để bây giờ phải đi sau lưng người đàn ông lấy đi vợ và con gái của mình. Nhìn cậu lúc đó trong rất đáng thương, đường phố tấp nập người qua lại mà chỉ có mỗi cậu đứng dưới gốc đèn điện, ánh mắt lại có chút mơ hồ. Nhìn cậu thể cậu của bây giờ với cậu trong quá khứ đã có chút khác nhau, cậu bây giờ khá gầy, cơ bắp có lẽ cũng không còn như ngày xưa, trong ánh mắt có chút mệt mỏi, buồn bã chứ không được vui vẻ, đầy niềm tin như ngày trước. Có lẽ hai năm qua cậu đã phải trải qua rất nhiều chuyện nên bây giờ mới được nét điềm đạm, trầm tĩnh ấy. Chính bản thân cậu khi ấy cũng không bao giờ nghĩ tới việc sống xa cô, bây giờ cậu muốn giành lại nhưng chẳng biết có dễ dàng như trước hay không. Thứ đã mất đi, muốn tìm lại quả thật rất khó khăn.
Sau khi rời đi, Giao Giao và chú Kính lại đến công viên giải trí cho An Lạc chơi. Ba người một nhà chơi vô cùng vui vẻ, chụp rất nhiều ảnh kỉ niệm. Chơi đến gần chiều thì họ thuê du thuyền ra biển ngắm hoàng hôn. Ở trên du thuyền, khi chú Kính còn đang lo cho An Lạc ăn chút súp lót bụng thì Giao Giao đã nằm trên ghế ngủ gần được một giấc. Thấy cô ngủ nên chú cũng không làm phiền, cố gắng đút xong cho con gái….Được một lúc, An Lạc ăn xong thì chạy vào cabin chơi, chú Kính có cơ hội rãnh tay nên đi lại ngồi xuống bên cạnh Giao Giao, nắm tay cô hỏi nhỏ:
“Em không định ngắm hoàng hôn sao?”
Nghe chú hỏi, cô giật mình tháo bịt mắt ngồi dậy, mắt cô lờ đờ:
“Hả? Chú…chú nói gì?”
Chú Kính mỉm cười, đưa tay kéo chân váy bị tốc lên của cô xuống, dịu dàng vuốt ve cô:
“Sao em cứ gọi chồng mình là chú mãi thế? Chú già lắm hả?”
Cô gãi đầu, ngáp một ngáp dài rồi lại nằm xuống nhưng lần này là nằm lên đùi chú, cô nhụi đầu vào đó rồi trả lời:
“Em thích gọi là chú để chú có cảm giác phải có trách nhiệm chăm sóc, nhường nhìn em. Lỡ em kêu chú bằng anh, chú bảo là anh thì lớn hơn nên có quyền đánh mắng thì sao?”
Chú Kính bật cười, tay chạm nhẹ lên vai cô: “Thế là gọi chú thì vẫn có quyền đánh mắng mà?”
“Không, nếu là chú thì chú phải chiều chuồng em. Em là con nít chưa lớn mà, chú phải chăm sóc chứ!”
“Con nít sao? Có con nít nào mà lớn như em không? Có con nít nào mà một mặt con rồi không hả?”
Nghe tới đây, Giao Giao liền bật ngồi dậy leo lên đùi chú, dùng hay chân kẹp chặt eo, hai tay choàng lại cổ chú, nghịch ngợm thổi hơi vào mặt chú rồi nói:
“Em vẫn còn con nít mà! Chú không thấy sao? Chú đừng có ở đó mà nói em già, bao giờ chú còn lớn tuổi hơn em thì em vẫn chỉ là con nít, đúng chứ?”
Chú hoàn toàn câm lặng trước hạnh động của cô, mắt chú bỗng đảo xuống, nhìn thấy cô áp sát người mình như vậy liền có chút nóng người nhưng nghĩ tới có An Lạc ở đây nên chú nhịn. Biết chú đang nghĩ gì, cô chỉ cười rồi bước khỏi người chú đi lại lang cang hít một hơi thật sâu rồi quay mặt lại, chống tay ngã ra sau, nhìn về hướng của chú Kính, nói với một giọng rất phóng khoáng, vui vẻ:
“Nếu không lấy chú chắc em sẽ không biết trên đời này còn sót lại người đàn ông tốt như chú đâu. Cảm ơn chú nhiều lắm!”
Chú Kính nhìn cô mà mỉm cười, trong lòng cũng có chút mãn nguyện không uổng công dành tình cảm cho cô. Chú đứng dậy bước tới đặt hai tay lên eo cô, ánh mắt si tình chăm chú nhìn vào đôi môi căng mọng của cô hôn nhẹ rồi nói:
“Nếu đã cảm ơn anh rồi thì cũng nên trả ơn đi. Gọi anh một tiếng anh đi, anh muốn nghe em gọi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.