“Cậu nói thế mà nghe được à? Người ta rõ ràng có tình cảm với cậu, hôm trước cô ta có gọi khóc lóc kể khổ với tôi, cô ta nói sinh con là để anh yêu cô ta. Bây giờ hình như còn muốn sinh đứa thứ 5 đó, cậu về mà giúp cô ấy có con đi.” “Anh sẽ không bao giờ động vào cô ta một lần nào nữa. Vì cô ta mà anh đánh mất lòng tin của em một lần là quá đủ rồi. Anh chỉ muốn em sinh con cho anh, anh chỉ nhận An Lạc làm con của mình mà thôi.” Giao Giao bắt đầu giận dữ, quát: “Anh bị điên à? Tôi đã có chồng rồi, An Lạc bây giờ cũng không phải con của anh.” Nghe câu này Gia Nguyên đứng dậy, đưa tay nắm chặt hai vai của cô, ánh mắt rất hung tợn: “Là con của anh hay của ai thì em là người biết rõ nhất. Chắc em không quên chúng ta đã làm gì để có được An Lạc, anh vẫn còn nhớ như in từng giây phút đây.” Giao Giao tỏ thái độ cứng rắn, cô thẳng thừng phủ nhận tất cả: “Cậu đừng đem chuyện cũ ra nói, những lúc ở với cậu tôi chỉ xem như công việc phục vụ, không hề có tình cảm gì trong đó cả!” Nghe cô nói thế gương mặt của Gia Nguyên liền hiện lên mấy phần tà ác, cậu tiến thêm một bức, áp sát cô rồi cúi đầu gần mặt cô, nói nhỏ: “Thế sao? Anh nhớ lúc làm chuyện đó với anh em rất sung sướng mà, anh còn nhớ từng tiếng rên rỉ, từng cái nảy người của em đây, gương mặt em lúc đó gợi tình đến mức nào em không biết đâu. Anh nhớ ở chỗ đó của em có một nốt ruồi son, anh còn hay hôn vào đó…Chậc, nghĩ tới anh lại nhớ mùi của em rồi. Cái mùi đó làm anh say mê không lối thoát.Em bây giờ chắc không được ông già đó chiều giống anh đâu hở? Ông ta không biết em thích gì đâu, chỉ có anh mới có thể cho em thứ em cần thôi.” Từ câu từng chữ của cậu thốt ra khiến cô nổi cả da gà và gai óc. Sợ hãi, cô cố đẩy Gia Nguyên ra nhưng cậu bốp vai cô chặt quá làm cô không vùng ra được. Bất ngờ lúc này cậu đột nhiên nắm vai áo của cô kéo xuống để lộ hình xăm trên vai, cô hoảng hốt vùng vẫy nhưng cậu lại tỏ ra bình tĩnh nhìn một bên vai của cô rồi hỏi: “Em chưa xóa hình xăm của chúng ta à?” Cô bối rối, trả lời: “Là…là tôi chưa có thời gian nên không đi xóa được.” Gia Nguyên không tin lời cô, cậu nhếch môi cười một cách khoái chí, nhìn vào mắt cô một cách mê đắm, thì thầm: “Em không cần nói dối, anh biết em vẫn còn yêu anh mà. Em còn giữ hình xăm này tức là em vẫn chưa nói ý nghĩa của nó cho ông ta biết, em muốn che giấu ông ta để giữ tình cảm với anh trong lòng mãi mãi có phải không?”
Cô tức giận: “Cậu đừng có mơ! Tại tôi sợ đau nên không đi xóa thôi!” Gia Nguyên vẫn giữ y vẻ mặt lưu manh đó, tắc lưỡi một cái đầy ẩn ý, cậu bỗng thời dài: “Hầy…Sao em thấp thế không biết, nói chuyện mỏi cổ quá đi mất!” Vừa nói xong, cậu bất ngờ nhấc bổng cô lên, để cô ngồi trên tay mình. Cô hoảng hốt đánh vào đầu cậu: “Buông ra! Tôi đánh chết cậu đó! Thả ra!” Cậu cất lên vài tiếng cười thoải mái rồi quay lưng lại, thả cô lên giường. Không đợi cô kịp ngồi dậy, cậu ngay lập tức bò lên giường trực tiếp hôn lên trán cô. Vào giây phút đó, đầu cô như phát hỏa, bất chấp tất cả, cô tát thẳng vào mặt cậu một cái rất mạnh. Bị cô tát một cái, Gia Nguyên cũng nổi nóng, cậu quay lại nhìn cô rồi mím môi đầy nộ khí áp sát đè cô xuống giường: “Em dám đánh anh à? Em không có anh lại gần sao? Em muốn giữ phẩm giá làm vợ sao? Em giữ cho ông ta vậy sao lúc làm vợ anh em lại đi ngoại tình? Ông ta cướp vợ của anh thì anh cũng có quyền giành lại vợ của ông ta.” Cô sự hãi, lập tức rút cây hoa giả vừa lấy mới nãy đâm vào vai cậu nhưng cậu không có chút hề hấn mà còn rút cây hoa đó ra ném đi. Cậu đã định đánh nhưng lại đánh xuống giường rồi lại cố khóa môi cô. Cô ra sức phản kháng, khép chặt môi không cho cậu hôn. Giằng co một hồi, Gia Nguyên bỗng nhiên tức giận túm cổ áo của cô hét lớn vào mặt cô: “Em dám ngoại tình với ông ta mà lại sợ ngoại tình với anh sao? Em phản bội anh thì không được phép chung thủy với ông ta. Ngoan ngoãn mà cho anh, nếu không anh sẽ trả thù ông ta, em muốn thế nào?” Cô vẫn cứng cõi, thẳng thừng đáp: “Có chết tôi cũng không cho cậu thêm bất kỳ thứ gì nữa. Thứ gì của cậu tôi đều kinh tởm.” “Ha, vậy An Lạc thì sao? Em đừng quên nó cũng có một phần của anh, nếu chúng ta không làm chuyện đó thì con bé không có trên đời đâu. Cho dù có mười năm, hai mươi năm thì em vẫn là người của anh, còn cái gã đàn ông thừa nước đục thả câu đó chỉ là kẻ dùng lại đồ của người khác, không có gì đáng để tự hào.” “Tôi không phải đồ của cậu! Cút!” “Em nói không phải thì là không phải. Nhưng anh thì nhận mình là người của em, em chịu trách nhiệm với anh đi. Anh tình nguyện chăm sóc em cả đời, cho em thêm vài đứa con béo tròn.” Giao Giao tức tối lấy gối nằm bên trên đánh vào đầu cậu rồi trườn ra ngoài, cô tá hỏa bỏ chạy ra cửa. Cứ tưởng đâu đã thoát được rồi thì cửa lại bị khóa. Gia Nguyên từ trên giường ngồi dậy, vẻ mặt xấu xa vô cùng, cậu nhìn qua vết máu trên áo do bị cô đâm ban nãy rồi cười nhạt: “Em thật là nhẫn tâm. Nhưng mà…nhìn giọt máu này em anh nhớ đến lần đầu tiên của chúng ta. Thứ máu đó là thứ đẹp nhất mà anh từng thấy…”
Giao ở đằng này kinh hãi hét lên không muốn cậu nhắc tới chuyện cũ nữa: “Cậu im ngay đi! Tôi nói cho cậu biết, lần đầu mà tôi cho cậu là trả nợ chứ không phải dành cho cậu bị tình yêu. Tôi cấm cậu nói thêm một câu nào nữa, cậu mà nói tôi sẽ chết cho cậu xem! Đừng làm phiền cuộc sống của tôi nữa, mười sáu năm là quá đủ rồi! Cậu hãy tha cho tôi đi! “ Nghe những lời này Gia Nguyên thật sự rất đau lòng, cậu chỉ cố cười để giấu sự tổn thương đi. Rồi sau đó cậu bỗng lấy ra một chiếc USB ném xuống đất cho cô. Biết không thể giữ chân cô nữa, cậu để cho cô rời đi: “Đấy, thứ em cần đó. Chìa khóa cửa anh có một cái dự phòng đặt dưới chậu hoa, em tự mở rồi từ về đi.” Nghe cậu nói vậy, cô ngay lập tức nhặt USB lên rồi tìm chìa khóa chạy đi mà không nghĩ ngợi gì thêm nữa. Thoát được khỏi đó, Giao Giao hoảng sợ thở hòng hộc chạy về tòa nhà của mình rồi chạy thẳng lên phòng ngủ. Đầu tiên khi về phòng, cô cất kỹ USB rồi chạy vào nhà tắm rửa sách mặt và tay chân như đang cảm thấy dơ dáy khi để cậu chạm vào. Mất hết 10 phút cô mới rửa xong, đến lúc ra ngoài cô liền kéo An Lạc ra xa phía mép giường rồi chen vào lòng chú Kính ôm chặt chú. Hành động của cô làm chú Kính thức giấc, mắt nhắm mắt mở chú hỏi cô ngay: “Em làm sao vậy? Không ngủ được à?” Giao ngước mặt nhìn chú rồi lại ngồi dậy kéo chăn đắp hai người lại, bên trong âm thầm vén áo của chú lên sờ vào cơ bụng của chú, nói thì thào: “Chú ôm em đi, đừng buông ra.” Khá bất ngờ trước hành động của cô nhưng chú vẫn mỉm cười dịu dàng hôn lên tóc cô sau đó kéo áo của mình cho cô chui vào bên trong, hai người ôm thật chặt nhau mà ngủ. Được phủ lên hơi ấm của chú làm cô cảm thấy mình được sạch đi phần nào, nhìn chú ngủ mà cô càng thấy thương. Người đàn ông này cô đánh mất thì sẽ không tìm ai được như thế nữa cả, cô lo cho chính mình và lo cho cả đứa con thơ của mình, nó cần có người cha tốt và một gia đình hạnh phúc. …. Sáng sớm hôm sau, chú Kính thức dậy rất sớm để tắm rửa cạo râu như những ngày thường. Đáng lý bình thường Giao Giao lên không thức ở giờ này đâu nhưng mà tối qua vì sợ quá nên cô ngủ không ngon, cả trong mơ cô cũng nghĩ cách làm sao để Gia Nguyên ngưng đeo bám mình. Sáng sớm ôm con đang ngủ mà trằn trọc, Giao Giao mất 5 phút để nghĩ ra kế sách vẹn toàn chính là bây giờ có con với chú Kính, như vậy Gia Nguyên có thể sẽ thay đổi ý định. Vừa nghĩ xong cô lập tức triển khai ngay, cô bật dậy chạy thẳng vào nhà vệ sinh chú Kính đang dùng. Lúc này chú đang đứng cạo râu, thấy cô chạy vào làm chú giật mình làm rơi dao cạo xuống đất. Vừa cúi người để nhặt thì Giao chạy lại ôm lấy eo chú, nói: “Chú, chúng ta có con đi. Em sẽ sắp xếp thời gian và công việc để mang thai. Chúng ta có con có được không?” Chú Kính nghe xong thì sượn người, mắt chú phảng phất chút buồn bã nhưng chú lại quay người nắm tay cô mà mỉm cười, bởi vì không muốn để cô mất lòng mà chú cho cô vui: “Được chứ! Em muốn sinh thì anh sẽ cố gắng. Cố gắng hết sức!” Giao Giao vô cùng hạnh phúc nhón chân hôn lên môi chú rồi bất ngờ áp chú vào tường, hôn lên yết hầu của chú. Biết cô muốn gì, chú Kính vội lấy tay lau lớp kem cạo rầu đi rồi lâu vào áo sau đó cởi áo của mình quăng đi để lộ cơ thể rắn chắc đáng mơ ước của những người tuổi trung niên và cả trai trẻ. Bấy giờ người làm chủ lại quay về làm chủ, chú Kính mạnh mẽ đầy nam tính nhấc cô lên bệ rửa tay, khóa chặt môi cô một cách đắm đuối. Và rồi họ đã “ăn sáng” trước khi mặt trời vừa ló dạng, buổi sáng này làm cả hai đều no rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]