Edit: Yunchan
“Đan Khê.” Trần Tín thở dốc, gọi tên cô.
Văn Đan Khê thấp giọng đáp: “Ừ.”
Trần Tín lật người lại, hòa hai người làm một, trong khi miệng mồm thì lúng ta lúng túng: “Ta không đè hỏng nàng chứ?”
“Đồ ngốc.” Văn Đan Khê thấp giọng cười, co người vào lòng hắn, mặt vùi vào ngực hắn nhắm mắt nghỉ ngơi. Cánh tay của Trần Tín mất kiểm soát khóa chặt lấy cô, hai thân thể dán sát vào nhau không kẽ hở. Mái tóc suông dài như thác đổ của cô tản ra trên ngực và trên cổ hắn, chích vào vừa ngứa vừa tê.
Trần Tín đưa tay vuốt mái tóc cô nói: “Đan Khê, ta không nghĩ chuyện này lại thú vị như vậy. Trước đây ta cho rằng nó… rất dơ bẩn.”
Hắn khép hờ mắt, chép miệng một cái, tựa hồ như đang nhấm nháp lại bữa tiệc ngon lành khó quên vừa rồi.
Văn Đan Khê đoán có lẽ vì mẹ hắn làm kỹ nữ, cho nên hắn mới nghĩ chuyện này là dơ bẩn. Cô cười nhẹ, luồn ngón tay vào mái tóc dầy của hắn chải nhẹ, dịu giọng khuyên nhủ: “Tình phu phụ là đạo lý to lớn của con người. Từ xưa cổ nhân đã nói, hành lễ Chu Công, hòa hợp là luân lý vợ chồng. Có thể thấy ngay cả thánh nhân cũng tán đồng, sao lại cho là bẩn thỉu được? Chỉ cần hai bên yêu thương nhau, có lễ nghi đàng hoàng thì đều là chuyện tốt đẹp. Những thứ như cường bạo, gian dâm, dạo kỹ viện hay yêu đương vụng trộm mới là bẩn thỉu.”
Trần Tín như đang suy nghĩ điều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-y-ve-thoi-loan/1902243/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.