Edit: Yunchan
Trận đánh này kéo dài ròng rã từ sáng tới hoàng hôn. Tới thời khắc mấu chốt, Tần Nguyên lệnh cho bộ binh cầm dây thừng và móc câu ra khỏi thành trợ chiến. Lúc này phe Thát Tử đã kiệt sức, ngựa mệt lả, lực sát thương của bộ binh đã cực kỳ suy yếu. Mà bộ binh của thành Dịch Châu thì sắp thắng lợi đến nơi, khích lệ sĩ khí bừng bừng. Bộ binh vừa xuất thành đã hệt như mãnh hổ xuống núi, mạnh mẽ sục sôi. Ở bên dưới dùng dây thừng để ghìm ngựa hoặc dùng móc câu để đâm vào chân ngựa. Tạo cơ hội cho kỵ binh chớp thừa cơ chém chết quân địch. Hai bên phối hợp ăn ý không chê vào đâu được. Thát Tử thấy tình hình bất lợi thì lập tức có ý lui binh. Song quân Phá Lỗ đã hạ quyết tâm bắt chúng một đi không trở lại. Trần Tín ra lệnh cho toàn quân kỵ bộ đan xen vào nhau, bao vây xung quanh Thát tử, không chừa lại một khe hở nào.
Văn Đan Khê đứng ở thành lâu nhìn thấy mà kinh hồn bạt vía, cô lập tức nói với Tần Nguyên: “Siết chặt không để lại đường lui như vậy có thể khiến quân địch quyết tâm chiến tử, dù thắng cũng là thắng thảm.”
Tần Nguyên gật đầu: “Đệ cũng đang nghĩ tới chuyện này, xem ra đại ca đã bị chọc giận triệt để rồi.”
Y chau mày suy tư chốc lát rồi lệnh cho hai tên lính xuống dưới truyền lời. Trần Tín quả nhiên nghe theo ý kiến của Tần Nguyên, để binh sĩ hướng Tây Bắc âm thầm dời ra một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-y-ve-thoi-loan/1902242/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.