Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 24 Chương 25 Chương 25 Chương 26 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 38
Chương sau
Tiểu Y Ngưng cảm thấy rất ủy khuất... Hàn ca ca có vị hôn thê a~ Là không cần Y Ngưng nữa hay sao? "Oa~ Meo~ô~ Hàn ca ca không muốn Y Ngưng nữa a~ ô...ô...." Cô nhóc quên luôn vụ quơ tay đẩy người. Cô nhóc chỉ biết Hàn ca ca sẽ không quan tâm đến cô nữa... cô nghe người ta nói có vợ sẽ quên nương... như vậy Hàn ca ca có vợ cũng sẽ quên cô.... Không muốn đâu... "Meo ô~ Y Ngưng ghét Hàn ca ca a~" nói rồi cô nhóc đẩy tay Âu Dương Hàn rồi trèo xuống ghế đặng đặng hai chân nhỏ chạy ra cửa chính.. vừa chạy vừa khóc nức nở một cách rất thương tâm. Âu Dương Tĩnh cùng thê tử tựa tiếu phi tiếu nhìn phía đang khổ sở vò đầu bứt tai Âu Dương Hàn cảm thấy rất buồn cười. Lần đầu tiên họ thấy con trai của mình sinh động như vậy....cảm giác như vậy rất giống một con người... Âu Dương Hàn thấy bé con chạy thì vội vã đuổi theo...chỉ thấy cô nhóc vấp vào bậc thềm sau đó cả cơ thể bé nhỏ bay ra ngoài. Hắn hoảng thần bay tới ôm thân thể cô vào lòng... một tay ôm ót cô ghì chặt vào lòng. còn lại ôm lưng cô ép chặt vào lồng ngực...rồi hắn cong người lại...lăn xuống cầu thang... Cặp vợ chồng nào đó nghe tiếng bịch bịch liên tục khẽ liếc nhau một cái rồi chạy vội ra ngoài vẻ mặt lo lắng... thấy con trai mình ôm cô nhóc nằm dưới chân cầu thang cả hai thở dài vẻ mặt là một trận kích động... Lâu lâu mới được xem phim hành động mà sao kết thúc nhanh vậy a~ Hạ Tuyết phu nhân khều khều trượng phu nhà mình lên tiếng nói. "Mình này. Chúng ta có nên sai người xây thêm vài bậc thềm nữa hay không a~? Cứ mỗi lần nghe tiếng ngã...lúc nào từ trong chạy ra đều là nằm xải lai dưới chân cầu thang... ta cảm thấy thật mất hứng." bà chưa bao giờ thấy cảnh lăn tròn xuống từng bậc như trong phim cả... là vì bậc thềm ít quá sao? "Phu nhân...ngươi nói cũng đúng...có lẽ tại bậc thềm quá ít... nên xây thêm mười bậc nữa... như vậy lăn xuống sẽ lâu hơn... lúc chạy từ trong ra ngoài cũng còn phim để xem." nói rồi cả hai vợ chồng từ từ đi vào nhà... Âu Dương Hàn lúc này đã xanh mặt. "Này...cái người mà hai vợ chồng hai người muốn xem kịch là con trai duy nhất của hai đó...lão già đáng ghét. Lúc nào cũng lấy hắn ra làm thú vui lấy lòng vợ... lại còn xây thêm bậc thang..." nằm tào...rõ ràng 20 bậc cũng đủ để chết người có được hay không a~ còn ngại xương sống...thắt lưng của hắn chưa đủ đau hay sao a~ Đứa con trai bị vứt bỏ nào đó cảm thấy đau đầu quá...có một cặp cha mẹ như vậy là nỗi bất hạnh lớn nhất đời hắn... tuổi thơ bất hạnh a~ Âu Dương Hàn cúi đầu nhìn bé con trong lòng thở dài nhẹ nhõm...may là cô nhóc không sao a~ Hắn ôm cô thật chặt vào lòng... khi thấy cô bị vấp tim hắn như ngừng đập... nếu chẳng may cô té xuống thì chỉ có nước nhập viện lần nữa... khi đó đừng nói là cưới cô...chỉ sợ ngay cả gặp mặt hai tên kia cũng không cho phép... tên hồ ly mặt lạnh nào đó tự động lượt bỏ Long Ngạo Thiên ra khỏi hàng ngũ nam nhân. Một tiểu tử mà thôi. Hừ! Tiểu Y Ngưng hoảng sợ trợn to mắt khi thấy cả người mình bị bay ra ngoài. Cô nhóc nhắm mắt lại chờ đợi cơn đau ập đến nhưng không có...cô cảm thấy một hơi thở quen thuộc ấm áp bỗng chốc ôm chặt lấy cô... bên tai là tiếng lăn bình bịch vang lên... Tim cô chợt thắt lại một cách đau đớn...cả khuôn mặt trắng bệch không còn một giọt máu... Cô còn nhớ ở Huyền Vu đại lục có một lần cô bị chen lấn mà té cầu thang ở trường...lúc cô cứ nghĩ mình sẽ ngã lăn xuống những bậc đá cứng ngắt lạnh lẽo thì có người đã ôm chặt cô vào lòng rồi lăn xuống cầu thang cùng cô...khi cô định thần lại ngồi dậy thì mới phát hiện người đã bảo vệ cô là Doãn Hàn... Sau vụ đó Doãn Hàn phải nhập viện vì bị chấn động não loại nhẹ. Hơn nữa còn bị gãy chân... phải mất một thời gian dài sau mới lành lại....năm đó Doãn Y Ngưng 8 tuổi. Doãn Hàn 9 tuổi. "Hàn ca ca~ meo ô~ Hàn ca ca~" ô ô... Hàn ca ca ...ngươi là người đó phải hay không a~ có phải hay không a~ Bé mèo nào đó chợt khóc nức nở. Âu Dương Hàn luống cuống tay chân nhẹ giọng dỗ dành...ban nãy vẫn còn tròn mắt ra nhìn hắn mà... sao bây giờ lại mít ướt nữa rồi...thật là....thủy làm a~ Nghĩ nghĩ hắn cảm thấy nằm hoài dưới chân cầu thang như vậy cũng không tốt lắm a~ tốt nhất là vào phòng sau đó ....muốn làm gì thì làm... Âu Dương Hàn lảo đảo ngồi dậy rồi đưa tay ẵm cô nhóc đang khóc lên sau đó vỗ vỗ lưng cô rồi bước vào nhà... trong đại sảnh cặp vợ chồng nào đó đang bàn luận rất rôm rả về việc xây cầu thang. Âu Dương Hàn lại lần nữa được cảm nhận cái cảm giác bị thất sủng... hắn cảm thấy đầu thai vào làm con của cặp vợ chồng này là một sai lầm to lớn... Hắn tỏa ra hàn khí bức người sau đó mặt lạnh ôm nhóc con lên lầu. Tiểu Y Ngưng lúc này cũng đã bình tĩnh hơn một chút. Cô nhóc nào đó đang cảm thấy áy náy về hành động trẻ con của mình...(=>làm ơn đi con gái...con nên hãnh diện vì hành động trẻ con đó...dù gì có trẻ con cũng có sao đâu...con của ai gia mới 5 tuổi. =]] ) "Thiếu chủ..." "Thiếu chủ." .... ... .. . Hành lang dài ngoằn uốn lượn hết khúc này đến khúc khác khiến cô nhóc nào đó lúc đầu rất hưng phấn...nhưng càng về sau thì càng chóng mặt... cô cảm thấy nếu như cô có một căn nhà mà cứ như mê cung như vậy cô thà bán nó đi còn hơn... Đang lúc bé mèo nào đó vẻ mặt đần đần thất thần thì *Cạch.* Âu Dương Hàn đã ôm cô nhóc vào phòng rồi đóng cửa lại sau đó bằng tốc độ nhanh nhất làm vệ sinh...tắm rửa...thay đồ...rồi ẵm con mèo đó nằm lên đùi. Doãn Y Ngưng cảm thấy tỉnh hẳn khi cái mông nhỏ của cô chợt lạnh...sau đó "Bốp!" một tiếng động vang lên rồi cái mông cô bỗng đau xót.. Tiểu nha đầu giật mình rồi cảm thấy rất ủy khuất. Cô nhóc mím môi cố nén tiếng khóc lại rồi nước mắt rơi như mưa. Âu Dương Hàn đánh thêm một phát nữa rồi mới ôm cô vào lòng sau đó khàn giọng thủ thỉ... "Bé con...chỉ thiếu chút nữa ta lại không bắt được ngươi a~ chỉ thiếu chút nữa là ta không bảo vệ được ngươi... bé con...đừng như vậy nữa~" Âu Dương Hàn 21 năm của cuộc đời lần đầu tiên hạ giọng cầu xin một người... bé con... không muốn để hắn lo lắng được không? "Ân~?" Doãn Y Ngưng chợt cảm thấy đôi tay đang ôm cô chợt run rẩy sau đó cô nhóc thấy phía cổ thật ẩm ướt...một giọt nước gì đó ấm áp rơi xuống cổ cô...nóng cháy cả da thịt... cô nhóc đưa tay bài ra từng ngón tay bám trên người mình. Âu Dương Hàn cứng đờ người nhìn hành động của cô nhóc rồi hắn như người mất hồn khi thấy cô chợt đứng dậy và lùi ra một bước...muốn rời xa hắn sao? Cô bé không cần hắn nữa ư? Lúc này Doãn Y Ngưng mới có dịp tinh tế đánh giá người nam nhân trước mặt...khuôn mặt nghiêm nghị phảng phất khí chất cao quý lạnh lùng. Đôi mắt màu xám đang tối dần như mất đi tia sáng vốn có của nó... trên cặp lông mi dài cong vút còn đang ẩm ướt dính vào nhau... Âu Dương Hàn...hắn khóc sao? Vì thấy cô bị té... hắn nói chỉ thiếu tí nữa sẽ không đỡ được cô... là đang lo sợ sao? Cô nhóc giơ tay vuốt nhẹ ánh mắt vô thần đang ẩm ướt của hắn sau đó vuốt ve của khuôn mặt...ngón tay bé nhỏ miêu tả từng đường nét hoàn mỹ trên gương mặt...từ cái trán...gò má...cho đến sống mũi rồi cánh môi... từng tí từng tí một cách cẩn thận như sợ làm đau hắn... Âu Dương Hàn nhìn từng hành động của cô đôi mắt vốn vô thần nay khẽ nhúc nhích...hắn thấy cô nhích lại gần mình rồi cánh môi hồng mềm mại áp lên đôi môi lạnh lẽo của hắn...thật ấm áp...cũng rất ngọt ngào... Cô nhóc liếm nhẹ đôi môi lạnh đang run run sau đó như chưa đủ cô học theo cách hôn mà hắn từng làm với mình. Cái lưỡi nhỏ khẽ đẩy hai cánh môi đang khép lại sau đó chạm nhẹ vào chiếc lưỡi trong miệng hắn... từng cái hôn cẩn thận trút trắc của cô nhóc khiến hắn cả người nóng lên... Rồi hắn đáp lại cô..không có thô lỗ mãnh liệt...chỉ có nhẹ nhàng ngọt ngào... hắn muốn nhấm nháp từng nơi trên thân thể bé nhỏ của cô... muốn mỗi tấc da thịt trắng hồng đều có ấn ký của hắn... Tiểu Y Ngưng buông lỏng thân thể mình mặc cho Âu Dương Hàn hôn khắp người.... Cô nhóc thoải mái nheo mắt lại rồi grừ grừ từng tiếng yếu ớt... Sau đó như nhớ tới việc gì đó... bé mèo liền tạc mao ngẩng đầu dậy cắn một phát thật mạnh vào vai ai kia... Âu Dương Hàn cảm thấy một cái đau nhói xảy ra trên đôi vai của mình... khuôn mặt đầy dục vọng của hắn thanh tỉnh hẳn...sau đó hắn nghe một cô nhóc nào đó chất vấn... "Hàn ca ca có vị hôn thê~ hức....còn rất xinh đẹp..." lại trưởng thành... ô ô... cô cảm thấy đau lòng chết đi được.... Những lúc như thế này cô nhóc nào đó lại mở băng chửi rủa Nạp Lan Tử... nếu không phải cái mồm đáng ghét đó cô sẽ không xuyên qua sách.... Sẽ không là một cô nhóc con chỉ mới 5 tuổi... Ta nói... trọng điểm là câu cuối cùng chăng??? Âu Dương Hàn lần nữa cảm thấy đau đầu... sao lại nhớ đến vấn đề đó rồi a~ không phải đã quên rồi sao? Sao lại đùng một cái lại lôi ra chất vấn thế kia?... Bất quá nhìn bộ dáng bé con rất giống thê tử đang chất vấn trượng phu ngoại tình.... Làm sao bây giờ... hắn thật thích a~ Bù thêm cho các nàng chap 36a nhá... chap b thêm vào 318 từ nữa...
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 24 Chương 25 Chương 25 Chương 26 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 38
Chương sau