Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 24 Chương 25 Chương 25 Chương 26 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 38
Chương sau
· Âu Dương Hàn cảm thấy hắn rất mất mặt... mẹ của hắn là một người...cuồng mèo... chỉ cần là liên quan tới mèo bà liền thích... hơn nữa còn thích theo đúng nghĩa yêu ai yêu cả đường đi... chỉ cần là con mèo bà thích cho dù đó là cục ....thỉ ...bà cũng nói hình dáng thật xinh đẹp... Nên đó cũng là lý do hắn ẵm cô nhóc về thẳng nhà gặp mẹ... chỉ cần là mèo thì cái gì cũng dễ nói. Tiểu Y Ngưng nghiên đầu nhìn nhìn người phụ nữ rồi cười khanh khách giơ tay ra "A di...ôm ôm...meo~" Oa~ cô nhóc muốn bà ôm...muốn bà ôm a~ Vị a di nào đó hấp tấp giang tay ôm cô nhóc vào lòng sau đó đi thẳng tới ghế sopha ngồi xuống bắt đầu sờ... sờ sờ đôi tai trắng mềm mại...sờ sờ cái đuôi dài...sờ sờ cái đầu nhỏ nhắn... vuốt vuốt lưng cô nhóc nhè nhẹ rồi ánh mắt sáng rực lên nhìn grừ grừ thoải mái cô nhóc nào đó... Âu Dương Hàn cảm thấy thương thây cho thân phận của hắn... có cảm giác hắn là người dư thừa... địa vị trong lòng mẫu thân hắn đang bị giáng cấp trầm trọng. Hắn cười khổ lắc đầu rồi đi vào nhà... "Phụ thân. Ta đã về." "Ân." Âu Dương Tĩnh gật gù nhìn con trai. Đứa con duy nhất của ông, người mà ông tự hào nhất. "Hàn ca ca~" một giọng nói nũng nịu vang lên. Âu Dương Hàn nhíu mày một cách khó chịu. Sau đó ánh mắt nghi vấn nhìn cha hắn. Chỉ thấy ông khẽ nhíu mày sau đó từ tốn nói. "Trình Thanh nó ghé lúc chiều nói là có mua cho mẹ con cuốn album về những loài mèo quý." sau đó mặt dày ở đây đến bây giờ. Bất quá cho dù ông không nói đứa con trai thông minh của ông cũng sẽ tự hiểu. "Trình tiểu thư. Cám ơn đã giúp mẹ tôi tìm cuốn album quý đó. Tôi sẽ gửi tiền lại sau. Cám ơn." Đó là lời nói khách sáo lời hắn muốn nói theo phiên dịch đủ nghĩa thì là *Trình tiểu thư. Cám ơn đã lo chuyện bao đồng. Tôi có thể tự tìm được nó. Cô hết việc rồi nên cút xéo đi thôi.* Trình Thanh khẽ cúi đầu ánh mắt lóe lên một tia sáng lạnh. Muốn đuổi cô đi sao? Làm sao bây giờ... khi nãy em đã định về ...nhưng mà bây giờ em không muốn đi nữa. "Hàn ca ca~ người ta rất nhớ anh a~ Gia gia nói em có thể tới chơi bất cứ lúc nào... hơn nữa...em còn là một trong hai ứng cử viên là vị hôn thê của anh a~" Trình Thanh làm nũng điềm đạm nói...sâu trong mắt là vẻ yêu say đắm. Tiểu Y Ngưng run run lỗ tai để nghe sau đó như tạc mao nhìn phía Âu Dương Hàn... Hàn ca ca có vị hôn thế á? Không những một mà là hai? Âu Dương Hàn nhìn cô nhóc đang đỏ hồng hốc mắt thì cảm thấy đau đầu... hắn cảm thấy oan quá.... Rõ ràng vị hôn thê gì đó là gia gia lúc say rượu nói đùa a~ Người say khi nói chuyện thường hứa lung tung...làm sao có thể tin là thật được... hơn nữa Trình gia cũng không phải là thứ tốt lành gì. Trình Thanh quay sang nhìn cô nhóc trong lòng thầm mắng một câu tiểu tiện nhân. Sau đó tỏ ra hào phóng tới trước mặt cô nhóc ngồi xổm xuống tự giới thiệu. "Xin chào. Tỷ tên là Trình Thanh. Là vị hôn thê của Hàn ca ca ar~" sau đó đưa tay nắm lấy bàn tay tiểu Y Ngưng. "Meo~" cô nhóc giật mình quơ tay trúng mặt Trình Thanh.. sau đó cô ta té xuống đất trúng vào cạnh bàn. Hạ Tuyết phu nhân chợt giật mình để nhẹ bé mèo xuống ghế rồi đứng dậy đỡ Trình Thanh. Trình Thanh nét mặt ủy khuất môi run run hoảng sợ nhìn Doãn Y Ngưng như muốn nói gì đó sau đó như nghĩ tới gì lại thôi. "Bá mẫu. Thanh nhi không sao. Người đừng trách cô bé... chỉ là lỡ tay mà thôi. Bá phụ, bá mẫu. Thanh nhi xin phép." Rồi cô giương ánh mắt điềm đạm đáng yêu ủy khuất nhìn phía Âu Dương Hàn. Sau đó khẽ kéo khóe môi nhẹ lắc đầu rồi chào tạm biệt. Khi xoay người lại trên khuôn mặt xinh đẹp bây giờ chỉ có vặn vẹo cùng cười khẩy. Một con nhóc mà thôi.. muốn đấu với cô sao... Âu Dương Hàn như có điều suy nghĩ đi về phía nhóc con thì thấy cô nhóc đang nhỏ giọng nức nở rồi giấu bàn tay ra sau lưng. Hắn kéo tay cô ra trước mặt nhưng bàn tay lại không thấy gì. Thật kỳ lạ... Sao tiểu Y Ngưng lại kêu thảm như vậy chứ? Hắn lật bàn tay cô nhóc cả lòng bàn tay cùng mu bàn tay đều không có gì... Bất quá ...nếu không có gì sao cô nhóc lại giựt mình một cách thái quá như vậy? Có điều gì đó vừa xảy ra mà hắn không biết. Hạ Tuyết cũng cau mày suy nghĩ. Dường như bà vừa bỏ qua một điều gì đó...rất quan trọng. Tuy mới gặp cô nhóc này lần đầu tiên nhưng mà bà tin tưởng cô nhóc sẽ không quơ tay đẩy người một cách vô lý như vậy... nhất định là có việc gì đó...nhưng là...việc gì mới được.... Âu Dương Tĩnh cũng đang suy nghĩ về việc vừa xảy ra. Khi nãy hắn vừa thấy Trình Thanh nở nụ cười... tuy rằng rất nhạt cũng rất nhanh nhưng là hắn lại rõ ràng nhìn thấy... xem ra việc này có ẩn tình. Rồi hắn quay đầu đánh giá cô nhóc con trai mình ẵm về. Nhìn cách con trai ông căng thẳng về con bé ông nghĩ đây có lẽ là con dâu tương lai của ông... Ân... rất xinh xắn... lại rất bám con trai hắn... hắn có cảm giác tên nhóc mặt lạnh đó...sắp có nghề mới...ân~ nghề bảo mẫu. Vị hôn thê a~ =]] Giông bão sắp tới rồi... Bé con của ai gia... con mau trưởng thành đi... Đây là hình Trình Thanh nhá... (Ta chỉnh lại tên hôn thê của Hàn ca là Trình Thanh nhá..)
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 24 Chương 25 Chương 25 Chương 26 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 38
Chương sau