Chương trước
Chương sau
Editor: Thơ Thơ
“Được, chúng con cũng không quấy rầy.”

“Chờ một chút……” lúc hai vợ chồng Hoàng Phủ Sâm vừa muốn rời đi, Tuyết Vi nhẹ giọng gọi bọn họ lại: “Chị cả, cảm ơn chị.” Mỉm cười đi tới trước mặt Tuyết Khả Duy vẫn luôn trầm mặc không nói.

Cô nhướng mắt lên, khó hiểu nói: “Cảm ơn chị cái gì?”

“Đương nhiên là……” Ghé sát người, mắt phượng Tuyết Vi chợt lóe, gằn từng chữ: “Cảm ơn chị, cho em cơ hội lập công ở trước mặt cha chồng, nếu không phải chị, em cũng không thể nhanh như vậy liền gả vào Nhà họ Hoàng Phủ, bất quá…… Một tuần mới ra tay, Em ba chờ chị thực sự lòng có chút nóng nảy!!!”

Nói xong.

Dung nhan Tuyết Khả Duy trong nháy mắt trở nên vô cùng âm trầm!

‘ xoảng xoảng xoảng……’ trong biệt thự Hoàng Phủ Sâm truyền đến tiếng đồ vật đổ vỡ chói tai.

Anh phẫn nộ đá người trước bàn trà, gầm nhẹ nói: “Rốt cuộc là chuyện làm sao? Con trai tôi làm sao lại bị Tuyết Vi thứ tiện nhân kia cướp đi?!!”

“Chủ…… Chủ thượng, tiểu thiếu gia cũng không phải bị người phụ nữ kia cướp đi!” Mấy hắc y nhân quỳ một loạt, run rẩy nói.

“Đó là chuyện gì?!”

“Mà là……”

Nhìn lại thời gian buổi sáng.

Mấy tên thủ hạ của Hoàng Phủ Sâm đúng hẹn chờ đợi ở cửa hàng bách hóa Bạc Thái, thấy Tuyết Khả Duy ôm đứa trẻ xuất hiện, bọn họ vừa muốn hiện thân.

Sao hiểu được…… Thơ_Thơ_ddlqd

‘ đều đừng nhúc nhích! ’ đột nhiên nhảy ra vài tên hắc y nhân kiềm chế bọn họ đứng yên.

Kế tiếp đó là cảnh tượng đoạt đứa trẻ.

Chỉ là, những người đoạt đứa trẻ đó đều không phải là người của Hoàng Phủ Sâm thôi!

“Đáng chết!!! Hóa ra người phụ nữ kia đã sớm biết kế hoạch của chúng ta!!!?” Hoàng Phủ Sâm không thể tưởng tượng nhìn về phía Tuyết Khả Duy một bên trầm mặc không nói.

‘Cảm ơn chị, cho em cơ hội lập công ở trước mặt cha chồng, nếu không phải chị, em cũng không thể nhanh như vậy liền gả vào Nhà họ Hoàng Phủ, bất quá…… Một tuần mới ra tay, Em ba chờ chị thực sự lòng có chút nóng nảy!!! ’

Bên tai, quanh quẩn lời Tuyết Vi nói ở trong biệt thự. Tay Tuyết Khả Duy nắm chặc nắm tay đều hơi hơi phát run. “Sâm, gọi bọn họ lui ra đi.”

“Đều lui ra.”

“vâng, chủ thượng……” Vài tên hắc y nhân chật vật rời đi chỗ của Hoàng Phủ Sâm.

Anh tức muốn hộc máu, đôi tay chắp ở sau người, bước chân không ngừng qua lại: “Đáng chết, người phụ nữ kia có bản lĩnh thông thiên sao? Làm sao nắm giữ nhất cử nhất động của chúng ta rõ ràng như vậy?”

“em liền Nói, anh không thể xem thường Tuyết Vi, cô ta chính là dựa vào loại bản lĩnh nghịch thiên này mới có thể sống đến bây giờ……”

“A, bản lĩnh nghịch thiên thì làm sao, anh thật buồn bực, ngay cả cha anh cũng nhanh như vậy đều bị cô ta câu mất hồn phách đi rồi? Ba ba? Ba ba? Thật buồn cười!!! Cho dù cô ta cứu Đỉnh Đỉnh, y theo tính cách cha anh cũng không có khả năng nhanh như vậy liền tiếp thu cô ta đi?!!”

Kỳ thật về điểm này, không chỉ là hai vợ chồng Hoàng Phủ Sâm bọn họ nghi hoặc.
Ngay cả hai anh em Hoàng Phủ Nguyệt, Hoàng Phủ Minh cũng nghi ngờ.

Đợi sau khi mọi người rời đi, Hoàng Phủ Nguyệt đuổi theo sau lưng Tuyết Vi dò hỏi rốt cuộc khi đó cô cùng Hoàng Phủ Dương Vinh nói gì, ai ngờ, Tuyết Vi chính là cười mà không Nói, chỉ mặc kệ anh. Thơ_Thơ_ddlqd

Bao gồm cả Hoàng Phủ Minh, mấy độ truy vấn cô, cô cũng im bặt không nhắc tới.

Chuyện này, không thể nghi ngờ trở thành án treo ở Nhà họ Hoàng Phủ, sợ chỉ có trời biết, đất biết, Tuyết Vi biết, Hoàng Phủ Dương Vinh biết!

“Miêu Miêu ngủ rồi sao?” Trong phòng ngủ, Hoàng Phủ Minh thay một cái áo ngủ mới, mặt mỉm cười nhìn về phía Tuyết Vi chậm rãi đi vào trong phòng.

“ừ, em đã dỗ con ngủ.” Một ngày này thật sự đã xảy ra quá nhiều chuyện, đợi sau khi bình ổn, người hầu mới mang Miêu Miêu về nhà. Tuyết Vi cũng không cùng Miêu Miêu thân mật nhiều, trực tiếp dỗ Miêu Miêu ngủ.

“nghĩ được khi nào cùng anh cử hành hôn lễ chưa?” Vươn cánh tay……

Tuyết Vi mềm người nằm vào trong lòng ngực anh: “Không vội.”

“Không vội?”

“ừ, không vội.”

“em không vội, anh gấp!” Hoàng Phủ Minh ra vẻ không vui nhéo nhéo cái mũi cô.

Tuyết Vi lập tức mở tay anh ra: “anh niết đau em, thật chán ghét!”

“Kia ông xã thổi thổi cho em ……” Nói xong, Hoàng Phủ Minh thương tiếc thổi ở mũi cô.

“Minh……” Mắt phượng dần dần đối diện cặp con ngươi sâu thẳm của người đàn ông kia, cô nâng tay lên, nhẹ nhàng xoa xoa nếp uốn giữa mày anh: “Tuy Nói, ba anh đã đáp ứng hôn sự của chúng ta rồi, chính là…… em cảm thấy anh cũng không vui vẻ hả?”

“anh làm sao không vui chứ?” Thơ_Thơ_ddlqd

“anh nói dối!! Rất nhiều lần em nhìn đến anh luôn xụ mặt, anh chính là không vui đúng hay không?”

“Ai……” Thấy không có biện pháp giấu đi, Hoàng Phủ Minh sâu kín thở dài, rầu rĩ không vui kéo tay Tuyết Vi: “Cha có thể đồng ý hôn sự chúng ta, anh thật sự thực vui vẻ, chỉ là…… hết thảy, tựa hồ đều là thành quả em một mình nỗ lực, mà anh……”

“Minh.” Ngón tay, nhanh chóng chặn môi anh. “em muốn anh biết, chiến trường của anh không ở cái nhà này, giữa những người phụ nữ lục đục với nhau, cũng không nên dính tới anh. Chiến trường người đàn ông của em là ở sự nghiệp, em hy vọng anh có thể ở nơi đó đánh tất cả mọi người hoa rơi nước chảy, mà ‘tuyến phòng thủ hậu phương’…… Liền xin yên tâm giao cho em đi!!”

“Ha hả……”

Đích xác, Hoàng Phủ Minh thật sự không am hiểu ứng phó giữa những người phụ nữ lục đục với nhau, cũng theo như lời Tuyết Vi, có lẽ anh nên đem tất cả lực chú ý đều chuyển dời đến bên trong Quân Khu Bạch Hổ.

Nhưng……

Tuyết Vi tuệ chí linh tâm, thật sự cho anh có loại cảm giác vô cùng thỏa mãn.

có được cô, Hoàng Phủ Minh thỏa nguyện rồi.

Cô là người phụ nữ nhỏ nhu tình như nước; cũng là người phụ nữ lòng có chí lớn; còn có tuệ nhãn hiểu rõ vạn vật, càng có trái tim săn sóc ông xã.

Anh lại có thể nào không cần mệnh đi yêu cô chứ?

mắt sâu, chăm chú nhìn cô, Hoàng Phủ Minh chậm rãi kéo ra ngón tay Tuyết Vi chặn ở trên môi mình, hai mảnh môi, nhẹ nhàng dừng ở trên môi cô ……

Sáng sớm.

Tuyết Vi đưa tiễn Hoàng Phủ Minh đến bộ đội xong liền giúp con gái sửa soạn xinh đẹp một phen. Thơ_Thơ_ddlqd

Nay xem như hai mẹ con các cô chính thức đoàn tụ, Miêu Miêu cũng giống như ‘ rực rỡ hẳn lên ’, từ đầu đến chân đều sửa soạn thành cực kỳ đáng yêu.

Đặc biệt là khi đi đường, hai bím tóc cô bé lắc lư càng có vẻ đáng yêu đến cực điểm.

Nhìn con gái mình quả thực muốn manh phiên, Tuyết Vi càng cảm thấy kiêu ngạo, tự hào. Nhớ tới mấy ngày trước bộ dáng Hoàng Phủ Minh chăm sóc Miêu Miêu mặt xám mày tro, cô liền nhịn không được khinh bỉ anh ở trong lòng 280 thứ.

Vẫn là câu nói kia, người đàn ông a……

Chính là sẽ không biết chăm đứa trẻ, đặc biệt là con gái!!

“Mommy, mommy, con dẫn mommy đi xem xem em trai, được không?” Vườn hoa ngoài phủ đệ của Hoàng Phủ Minh, Miêu Miêu cười ngọt ngào lôi kéo tay Tuyết Vi.

Thần sắc cô nhoáng lên, vội vàng ngồi xổm xuống, bưng kín miệng con gái: “Miêu Miêu, không phải mommy đã nói với con sao, không thể nói chuyện cùng người khác con còn có em trai!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.