Chương trước
Chương sau
Editor: Thơ Thơ

Rời khỏi Ngự thành, Hoàng Phủ Minh liền tìm bác sĩ thế Tuyết Vi chẩn trị.

May mắn Tuyết Vi xuất thân học y, miệng vết thương không có thương tổn nửa điểm yếu hại, còn không có chạm vào bất luận động mạch gì, có thể nói là "cấp bậc chuyên nghiệp " thủ pháp cầm đao hạ người.

"Hắc hắc, em xuống tay quả nhiên " ổn, chuẩn, tàn nhẫn ", ngay cả bác sĩ đều nói em lợi hại. Anh Nói, em có phải rất lợi hại hay không?" trên xe lửa, Tuyết Vi tin tưởng tràn đầy vỗ chính ngực mình.

"Lợi hại, lợi hại, nhưng.. em không đau sao?" Hoàng Phủ Minh bất đắc dĩ phụ họa.

"Mẹ nó, anh không nói lời nói thật có thể chết sao?" Một đao kia đi xuống, cho dù là ổn chuẩn tàn nhẫn cũng sẽ đau, đặc biệt là lúc lấy đao ra, cô đang mang thai, còn không thể châm thuốc tê, miễn bàn nhiều đau. "Đúng rồi, anh lần này lại lẻn vào Ngự thành hả?"

"Yên tâm, Dạ Phi Linh cũng lẻn vào hoàng thành, trừ phi anh ta cũng không muốn tốt quá, chạy tới bên này đánh báo cáo nhỏ, nếu không, chuyện này sẽ không nháo đi ra ngoài. Anh chỉ cần đem văn kiện thả lại chỗ cũ là được."

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.." Tuyết Vi vừa nói vừa đi theo Hoàng Phủ Minh sớm đã chờ ở xe ngoài nhà ga.

Cô ngoái đầu nhìn lại, mắt xuyên thấu qua cửa sổ xe nhìn những bộ hạ Hoàng Phủ Minh mang đến đó, nghi hoặc nhíu nhíu mày.

"Làm sao vậy?"

"Tê.. em còn không hiểu rõ anh, những người đó rốt cuộc là có ý tứ gì."

"Ha hả, nói rõ chút, bọn họ chính là một nhóm " quân đội " anh tự mình tổ chức chuyên môn bảo hộ anh. Bọn họ chỉ nghe mệnh lệnh của anh."

Điểm này, thật ra Tuyết Vi hiểu, chính là.. "Có tác dụng gì sao?"

"Đương nhiên là có! Vạn nhất ngày nào đó, tất cả mọi người Quân Khu Bạch Hổ không nghe anh chỉ huy, ít nhất anh còn có thể vận dụng những người này đi trấn áp một chút."

Thì ra là thế!

Cũng đúng!

Này xem như lo trước khỏi họa đi?

Dạ Phi Linh tựa hồ cũng tổ chức một đội ngũ như vậy. Đại khái, bọn họ đều sợ có người sẽ phản bọn họ đi.

Chỉ chốc lát sau, xe được đưa tới trước cửa Nhà họ Hoàng Phủ rồi.

Hoàng Phủ Minh thật cẩn thận đỡ Tuyết Vi xuống xe.

"Thiếu gia, ngài đã trở lại." Lạc quản gia vội vàng từ trước cửa chạy ra tới nghênh đón.

"Xảy ra chuyện gì?"

"Sáng nay Lão gia vẫn luôn kêu tôi tìm ngài tới, ngài đi nơi nào?" Lạc quản gia nghi hoặc nhìn mắt Hoàng Phủ Minh, lại nhìn nhìn Tuyết Vi.

"Ngày hôm qua Tuyết Vi trở về nhà mẹ đẻ, khi trở về, thân mình không quá thoải mái, tôi liền bồi cô ta đi bệnh viện làm kiểm tra một ngày. Cha tôi tìm tôi có chuyện gì sao?"

Nghe Hoàng Phủ Minh bình tĩnh tự nhiên miêu tả hết thảy, Tuyết Vi xem như phát hiện, người đàn ông này nếu nói tới, thật đúng là mặt không đỏ tâm không loạn.

"Tôi cũng không rõ lắm. Chuyện giống như lại cùng Tuyết nhị tiểu thư có quan hệ đi."

"Tuyết nhị tiểu thư?" Hoàng Phủ Minh theo bản năng cùng Tuyết Vi trao đổi ánh mắt, anh nhớ rõ, đêm qua đã cùng cha nói xong, tuyệt không cưới Tuyết Phỉ Nhi làm vợ, làm sao cha lại bởi vì chuyện Tuyết Phỉ Nhi tới tìm anh chứ?

"Được rồi, tôi đã biết." Hoàng Phủ Minh lạnh lùng gật đầu, mang theo Tuyết Vi liền đi tới chỗ ở Hoàng Phủ Dương Vinh..

Trong khoảnh khắc bước vào biệt thự, Tuyết Vi liền cảm giác được không khí khẩn trương, cô trộm ngắm mặt Hoàng Phủ Dương Vinh nghiêm túc, khẩn trương chọc chọc mu bàn tay Hoàng Phủ Minh.

Nhận thấy được ám hiệu của Tuyết Vi, ngược lại Hoàng Phủ Minh gãi gãi tay Tuyết Vi, ý bảo không có việc gì, liền chậm rãi ngồi ở trước mặt Hoàng Phủ Dương Vinh: "Cha, tìm con có chuyện gì?"

"Kêu Phỉ Nhi tới."

"Vâng.." Tiếp thu mệnh lệnh, Lạc quản gia vội vàng phân phó hạ nhân khác gọi Tuyết Phỉ Nhi tới..

"Bác Hoàng Phủ, Bác gái Hoàng Phủ, nhị thiếu gia.." Tuyết Phỉ Nhi hữu khí vô lực cùng mọi người chào hỏi.

Tuyết Vi nheo mắt, liếc mắt một cái liền nhìn ra Tuyết Phỉ Nhi hẳn là đã khóc không ít.

Xem ra, ở đêm cô bị bắt cóc, Tuyết Phỉ Nhi lại động tay chân gì đi?

"Minh Nhi, bây giờ trước mặt Phỉ Nhi, cha có chuyện muốn hỏi con một chút." Hoàng Phủ Dương Vinh nghiêm túc đã mở miệng.

Hoàng Phủ Minh lạnh lùng gật gật đầu, vẻ mặt không có một tia dao động.

"Có phải trước khi Phỉ Nhi còn chưa có tiến vào Nhà họ Hoàng Phủ chúng ta, con cũng đã cùng Phỉ Nhi phát sinh quan hệ hay không?" Tiếng chất vấn rơi xuống.

Sắc mặt Tuyết Vi lập tức liền trầm xuống dưới!

Cô nên đoán được, sợ là Tuyết Phỉ Nhi không đem chuyện này nháo đến chỗ Bác Hoàng Phủ thì vĩnh viễn sẽ không cam tâm.

Đáng chết!

Cô thật nên sớm nói chân tướng mọi chuyện cho Hoàng Phủ Minh, nếu bây giờ Nói, chỉ sợ làm người hoài nghi, cô mới là người li miêu đổi Thái Tử.

Làm sao bây giờ?

Tuyết Vi khó khăn nhíu mày, đôi mắt phượng theo bản năng nhìn mắt Hoàng Phủ Minh..

Khuôn mặt anh âm trầm, nắm tay gắt gao nắm chặt, có thể cảm giác đến, giờ phút này anh thập phần buồn bực.

"Minh! Cha đang hỏi con."

"Cha, con không biết cha đang nói cái gì!" Hoàng Phủ Minh lạnh lùng nheo lại đôi mắt, cặp mắt nghiêm khắc như có như không trừng mắt nhìn Tuyết Phỉ Nhi.

"Phỉ Nhi?"

"..."

Tuyết Phỉ Nhi khẩn trương nuốt nước bọt, run rẩy nhìn về phía Hoàng Phủ Minh, khi nhận thấy được tức giận trong tầm mắt anh, cô lập tức cúi thấp đầu xuống.

"Cháu tới nói chuyện này rõ ràng đi!"

"Hoàng.. Bác Hoàng Phủ, chuyện này.. Chuyện này, cháu.. cháu làm sao mở miệng."

"Đúng vậy, lão gia, dù sao Phỉ Nhi cũng là cô gái, anh làm sao kêu cô ta mở miệng chứ." Dạ Phi Nhã Lệ bất đắc dĩ cười cười, ánh mắt chậm rãi nhìn về phía Hoàng Phủ Minh: "Minh Nhi, kỳ thật chuyện này không có gì ghê gớm. Chỉ là, Nhà họ Tuyết này rốt cuộc cũng là cửa lớn nhà giàu, dù sao con cũng phải cho bọn họ một công đạo đi?"

"Công đạo? Tức cười! Không phải con cưới Vi sao, còn muốn công đạo gì?" Hoàng Phủ Minh âm trầm chọn chọn khóe môi, gắt gao kéo tay Tuyết Vi lại.

Lời anh nói nhưng thật ra làm tất cả mọi người nghe không hiểu ra sao.

"Đây là chuyện con cùng Phỉ Nhi, cùng chuyện con cưới Tuyết Vi có quan hệ gì sao?" Mày Hoàng Phủ Dương Vinh gắt gao nhăn thành một đoàn.

Nhưng thật ra Hoàng Phủ Minh bày ra một bộ dáng không liên quan mình: "Làm sao không quan hệ? Ngày đó, ở trong phòng khách sạn, con gặp được chính là Vi, con cũng cưới Vi. Cùng người khác có quan hệ gì?"

"?"

"?" Mọi người há hốc mồm.

Tuyết Phỉ Nhi cứng lưỡi trừng mắt. Tuyết Vi cũng ngẩn người nhìn Hoàng Phủ Minh bên cạnh. "Anh?"

"Nói cho anh nghe, người phụ nữ ngày đó, rốt cuộc có phải em hay không?" Con ngươi sâu không thấy đáy nhìn thẳng Đôi mắt Tuyết Vi, bàn tay to của anh nắm tay cô càng thêm khẩn trương lên.

Tuyết Vi có thể cảm giác được rõ ràng, Hoàng Phủ Minh đối mặt vạn sự đều vô cùng bình tĩnh, tại đây.. Cũng khẩn trương! A..

Dần dần mà, biệt thự này to như vậy bị phần tử khẩn trương tràn ngập, mỗi người đều ngừng thở lẳng lặng chờ đợi kết quả, trong phòng yên Tĩnh đến mức dường như rớt cây châm đều có thể nghe được.

Không biết qua bao lâu..

Khuôn mặt Tuyết Vi cứng đờ dần dần giãn ra, cô vươn tay, từ trong túi lấy ra cái nhẫn màu bạc kia, ngay sau đó.. Mang lên chính ngón tay mình..
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.