Trên đường nhỏ gập ghềnh, xe Hoàng Phủ Minh một đường chạy khỏi lãnh địa tư nhân của Dạ Phi Linh.
"Chạy chậm một chút." Thấy bộ dáng Tuyết Vi sắc mặt tái nhợt suy yếu, Hoàng Phủ Minh vội vàng lệnh cưỡng chế tài xế chậm lại tốc độ xe.
"Đừng. Chạy nhanh lên, vạn nhất Dạ Phi Linh truy lại đây làm sao bây giờ?" Cho dù Dạ Phi Linh không thể quang minh gặp, nhưng dù sao Hoàng Phủ Minh cũng lưu lại ở địa bàn của anh. Không khỏi đêm dài lắm mộng, cho dù miệng vết thương Tuyết Vi khó chịu, vẫn cứ khát vọng việc rời khỏi Ngự thành.
"Yên tâm. Nếu vừa mới rồi anh muốn võ động cũng đã động thủ."
"Hả? Anh tựa hồ.. Thực hiểu biết anh ta?" Tuyết Vi che lại miệng vết thương, nghi hoặc nhìn về phía Hoàng Phủ Minh.
"Xem như vậy đi, trước kia chúng tôi là bằng hữu."
"A.."
Nhìn mặt Hoàng Phủ Minh hơi mang vẻ mặt bất đắc dĩ, ánh mắt Tuyết Vi sáng lên, ha! Hai người này quả nhiên có.."cơ tình "!
Cô đã sớm cảm thấy, lúc Dạ Phi Linh nhắc tới Hoàng Phủ Minh ánh mắt có chút không thích hợp, hơn nữa, khi hai người này vừa thấy mặt ngữ khí nói chuyện dường như cũng cảm giác rất quen thuộc.
"Nói cách khác, các người bây giờ không phải bằng hữu sao? Vì sao chứ?"
"Lời này nói ra thì rất dài, về sau nói cho em!" Hoàng Phủ Minh hơi hơi mỉm cười, giây lát, khuôn mặt tuấn tú kia liền trở nên nghiêm túc lên: "Lần sau, làm việc đừng lỗ mãng như vậy!"
"Này, là tôi làm việc lỗ mãng, hay là anh làm việc lỗ mãng? Sao anh lại có thể mang theo vũ khí đồ quân khu chúng ta tới gặp Dạ Phi Linh chứ? Đây chính là tội danh rất lớn."
"Anh đã có an bài."
Một lời này của Hoàng Phủ Minh, lập tức liền làm Tuyết Vi không có lời để nói.
Cô ủy khuất cố lấy miệng: "Tôi làm sao biết anh mang theo người lại đây? Tôi cho rằng anh chỉ một mình lại đây, anh cũng không đề cập tới nói trước một tiếng. Nếu không, tôi liền sẽ không.." Giọng càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng nhỏ.
Hoàng Phủ Minh xem như hoàn toàn phục người phụ nữ mạnh miệng này.
"Chẳng lẽ, em muốn anh đi vào liền lớn tiếng ồn ào, anh mang theo người lại đây sao?"
"Thiết.." Tuyết Vi không nói, cô cũng biết chính mình lần này là thật sự có chút xúc động.
"Bất quá, cũng ít nhiều, mới có thể kéo dài đến lúc người tức thời tới rồi."
Nơi ở riêng của Dạ Phi Linh toàn bộ đều là trạm canh gác, nếu muốn nhóm thủ hạ của Hoàng Phủ Minh lẻn vào không rút dây động rừng, cần thiết phải nhất nhất phá tan trạm canh gác mới được. Này, yêu cầu không ít thời gian.
"Ha, nói như vậy, đao này là tôi đâm vô ích sao?"
"Ừ." Hoàng Phủ Minh mỉm cười gật gật đầu, nhưng đáy mắt lại tràn đầy thương tiếc. Khi Tuyết Vi cắm vào một đao kia, trời biết, lòng anh thật đau.
"Anh hy vọng, chuyện lần này, là một lần cuối cùng!" Hoàng Phủ Minh chậm rãi kéo chặt tay cô.
Nụ cười dương ở trên mặt Tuyết Vi lại dần dần biến mất..
"Minh, em biết, anh rất có thực lực; cũng biết, kỳ thật chính là em không cắm vào một đao này, anh cũng có biện pháp kéo dài đến lúc người của anh lẻn vào chỗ ở Dạ Phi Linh; nhưng anh nghĩ tới chưa, ở trường hợp này, anh một mình lại đây, em căn bản không rảnh đi suy xét anh có phải còn có kế hoạch khác hay không, chỉ là thuần túy lo lắng cho anh mà thôi."
"Chúng ta bây giờ đã là vợ chồng, chúng ta vinh nhục cùng nhau. Vẫn là câu nói kia, nếu anh không cách nào trở thành toán cộng của em, anh cũng tuyệt không làm phép trừ của em."
"Bây giờ, là anh mang em gia nhập vào bên trong trận " chiến tranh " này, như vậy, bây giờ chúng ta đã là vợ chồng, cũng là chiến hữu. Anh không thể đem em đơn thuần trở thành vợ của anh, như vậy.. em sẽ thương tâm!"
Mỗi câu nói của Tuyết Vi đều hiện ra cô giác ngộ đối với trận hôn nhân này, giờ phút này cô cùng với chồng mình có tâm lý cùng tiến thoái.
Ở trong thế giới của Hoàng Phủ Minh, có lẽ trời sinh chảy máu đế vương.
Dù cho anh không nghĩ coi người phụ nữ như là công cụ sinh con, nhưng cũng không lảng tránh thừa nhận, người phụ nữ, ở trong lòng anh là sự trói buộc.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao anh vẫn luôn không muốn kết hôn.
Nói trắng ra là, phiền toái!
Nhưng đã cưới Tuyết Vi, anh rối rắm quá.
Hối hận mang cô gia nhập bên trong trận " chiến loạn " này; lại không hối hận, mạnh mẽ lưu người phụ nữ này ở bên người.
Nhưng..
Hiện giờ, Tuyết Vi nói ra lời khẳng khái, đây là anh mong muốn; cũng là anh lo lắng.
Nhưng, mặc dù lo lắng, Hoàng Phủ Minh cũng biết, người phụ nữ này mang dòng máu trời sinh chính là không an phận, cho dù anh muốn chặt chẽ bảo hộ cô ở lòng bàn tay, Tuyết Vi tuyệt sẽ không bởi vì vậy mà cảm thấy vui vẻ.
"Nếu em đã có giác ngộ như vậy, như vậy tương lai.. anh sẽ cho em thế giới càng lớn!" Trong con ngươi sâu không thấy đáy dần dần nổi lên dã tâm không cách nào che dấu.
Tuyết Vi liền biết người đàn ông này tuyệt sẽ không câu nệ với kẻ hèn một cái Vị trí Quân Trường Quân Khu Bạch Hổ! "A, anh vô cùng vinh hạnh có thể bồi em cùng nhau nhìn đến ngày này.." cánh môi gợi cảm giơ lên một nụ cười quyến rũ. Tay nhỏ của cô, gắt gao cầm bàn tay to của anh.
Trong nháy mắt này, hai người giống như là đạt thành quả nào đó với nhau, không hẹn mà cùng nở nụ cười..
"Đúng rồi."
"Cái gì?"
Đôi mắt Hoàng Phủ Minh vừa chuyển, chậm rãi buông lỏng tay bắt lấy Tuyết Vi ra, ra vẻ khó hiểu nói: "Vừa rồi, em cùng Dạ Phi Linh nói gì đó, anh nhớ không rõ."
"Vừa rồi.." Cô cùng Dạ Phi Linh.. Nói gì đó?
Tuyết Vi khó hiểu nhớ lại từng màn vừa mới..
Đột nhiên nhớ tới!
"Tôi nói rồi đi, gia đình và sự nghiệp.. Cũng không phải xung đột! Tiền đồ của ông xã tôi, sẽ không bởi vì tôi xuất hiện mà bỏ dở, ngược lại sẽ.. Càng ngày càng cường đại!"
"Nói xong, nói gì đó, em, em không nhớ rõ.." Khuôn mặt nhỏ nổi lên từng trận hồng.
"Cần anh nhắc nhở em không?"
Đợi lời này của Hoàng Phủ Minh mới vừa rơi xuống, Tuyết Vi lập tức làm ra một bộ dáng khó chịu: "Ai nha, ai nha nha, miệng vết thương đau, em muốn hôn mê, em hôn mê.." Đôi mắt nhắm lại, khóe miệng lại treo một ý cười.
Hoàng Phủ Minh hơi nhíu mày: "Giả ngu với anh đúng không?" Một đôi tay tàn nhẫn chọc Tuyết Vi ngứa ngáy.
"Ưm.. Khanh khách.. Mẹ nó.. Hoàng Phủ Minh, mọi người, anh còn có phải người hay không, em có thương tích trong người đây!" Tuyết Vi dở khóc dở cười cùng anh dây dưa lên.
"Tới, kêu một tiếng, anh liền dừng tay."
"Gọi là gì?" Tuyết Vi ra vẻ khó hiểu xoay đầu.
"Em nói đi?"
"Em không biết."
"Còn giả ngu đúng không? Được!" Nói xong, Hoàng Phủ Minh lần thứ hai chọc cô ngứa.
"Ưm.. Đau a.." Lần này, anh thật sự lộng tới miệng vết thương của Tuyết Vi, cô đau đến nổi mồ hôi lạnh đều chảy xuống dưới.
Trong lòng Hoàng Phủ Minh căng thẳng, vội vàng thu hồi tay, khẩn trương nói: "Không có việc gì chứ?"
"Hừ!" Tuyết Vi oán hận cho anh một cái xem thường, không nói chuyện.
"Được, ông xã bồi thường cho em được không. Đừng nóng giận, hả?"
Giọng trầm thấp dễ nghe rót vào lỗ tai Tuyết Vi làm say lòng người như vậy, má cô ửng đỏ nhấp cái miệng nhỏ cúi thấp đầu xuống.
Nhìn thấy bộ dáng cô thẹn thùng, trên mặt Hoàng Phủ Minh không khỏi xẹt qua một nụ cười đẹp.
Tuy Nói, lần này nháo ra chuyện Dạ Phi Linh bắt cóc dẫn tới Tuyết Vi bị thương.
Nhưng, cũng vì chuyện này, mấy ngày này Hoàng Phủ Minh liền trả giá xem như rốt cuộc có " hồi báo ", cũng coi như là lo được lo mất..
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]