Chương trước
Chương sau
Editor: Thơ Thơ

Trong nháy mắt này!

"A.." Hoàng Phủ Minh như trút được gánh nặng nở nụ cười. Nếu không phải ngại với những người chung quanh vướng bận, anh nhất định sẽ phác gục Tuyết Vi ở trên giường hung hăng yêu trăm ngàn kiểu!

"Tuyết nhị tiểu thư! Chiêu số Li miêu đổi Thái Tử dừng ở đây. Trước khi tôi đối với cô còn có lực nhẫn nại, cô tốt nhất có thể cút bao xa, thì cút rất xa!" ngôn ngữ không có bất luận tình cảm gì rơi xuống, Hoàng Phủ Minh ngay cả nhìn đều khinh thường nhìn Tuyết Phỉ Nhi một cái, anh nói xong câu đó, kéo tay Tuyết Vi liền đoạt cửa mà đi..

"Nhẫn.. Nhẫn.. Làm sao?" Nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, giữa môi Tuyết Phỉ Nhi mơ hồ nỉ non ra mấy chữ, đôi mắt tràn đầy không thể tưởng tượng nhìn về phía Tiểu Hề bên cạnh.

Tiểu Hề lập tức khẩn trương rũ đầu xuống.

Nhẫn này, vẫn luôn là cô giúp Tuyết Phỉ Nhi giữ. Nhưng mà, cô căn bản cũng không lấy chiếc nhẫn này trở về, liền ném lung tung, nào biết đâu rằng vậy mà sẽ rơi vào trong tay Tuyết Vi?

"Rốt cuộc.. Đã xảy ra chuyện gì?" " bốp " một tiếng, mặt bàn phát ra một tiếng giận vang.

Tuyết Phỉ Nhi bị dọa đến giật mình run lên, khẩn trương vọt tới trước mặt Hoàng Phủ Dương Vinh: "Hoàng.. Bác Hoàng Phủ, ngài nghe cháu, nghe cháu giải thích.. Chuyện kỳ thật là.."

"Đủ rồi! Tôi không nghĩ nghe cô nói bất luận cái gì. Phỉ Nhi, tôi vẫn luôn cảm thấy phẩm tính cô thuần lương, không nghĩ tới, cô vậy mà đầy bụng tâm cơ, Nhà họ Hoàng Phủ chúng tôi thật sự không chấp nhận được một con dâu như vậy!"

Tuy Nói, Hoàng Phủ Dương Vinh cũng không rõ ràng chuyện từ đầu đến cuối, nhưng ông rốt cuộc đều đã 60 tuổi có thừa, cho dù là đoán rằng, cũng có thể suy đoán được một, hai.

"Nhã lệ, chuyện kế tiếp liền giao cho bà xử lý. Tôi về phòng nghỉ ngơi trước đi." Nói xong, Hoàng Phủ Dương Vinh đen một khuôn mặt bước nhanh đi lên phòng ngủ lầu hai.

"Bác Hoàng Phủ.." Thấy chính mình đã vô kế khả thi, Tuyết Phỉ Nhi ngốc đứng ở tại chỗ, nghẹn ngào cúi thấp đầu xuống.

"Phỉ Nhi ơi Phỉ Nhi, cháu nói một chút, đứa nhỏ này, làm sao.. Ai!" Dạ Phi Nhã Lệ chậm rãi đi đến phía sau Tuyết Phỉ Nhi, bất đắc dĩ vỗ vỗ bả vai cô.

"Bác gái Hoàng Phủ.. Bác lần này, Bác lần này nhất định phải giúp cháu!" Tuyết Phỉ Nhi quay người lại, bắt được cánh tay của bà cầu xin.

Nhưng mà, Dạ Phi Nhã Lệ chỉ lắc đầu, liền chậm rãi đẩy tay Tuyết Phỉ Nhi ra.

"Cháu về Nhà họ Tuyết trước đi, Phỉ Nhi. Cháu yên tâm, bác gái nhất định sẽ bảo toàn mặt mũi cho cháu, đến lúc đó sẽ lấy lý do Minh Nhi lựa chọn tam nha đầu mới có thể từ hôn, giải thích cùng cha mẹ cháu."

"Không cần. Bác gái Hoàng Phủ, cháu thực cảm tạ Bác đến lúc này còn có thể vì cháu suy xét như vậy, nhưng Phỉ Nhi là thật sự thích nhị thiếu gia, cầu Bác, giúp cháu một lần, giúp cháu ngẫm lại biện pháp!" Cứ như vậy thanh danh hỗn độn bị quét rác ra cửa, Tuyết Phỉ Nhi nơi nào cam tâm?

Dạ Phi Nhã Lệ bất đắc dĩ thở dài một hơi: "Phỉ Nhi, cháu vẫn luôn nên biết, Minh Nhi sẽ lựa chọn tam nha đầu, là bởi vì trong bụng tam nha đầu có con của Minh Nhi, cho dù là Minh Nhi không lựa chọn tam nha đầu, lão gia cũng không có khả năng để huyết mạch Nhà họ Hoàng Phủ chúng ta lưu lạc ra ngoài. Cho nên, cho dù cháu làm lại nhiều nỗ lực cũng chỉ uổng phí, trừ phi.."

"Trừ phi?" Nhìn bộ dáng Dạ Phi Nhã Lệ muốn nói lại thôi, mày Tuyết Phỉ Nhi căng thẳng: "Trừ phi, Đứa trẻ trong bụng Tuyết Vi bị mất. Như vậy, có phải cháu mới có khả năng trở về Nhà họ Hoàng Phủ một lần nữa hay không?"

"Ha hả, Phỉ Nhi, cháu đây, về Nhà họ Tuyết trước. Đến lúc đó bác gái suy nghĩ biện pháp giúp cháu nói lời hay. Cháu cũng biết, lão gia vẫn luôn khát vọng cùng Nhà họ Tuyết các người liên hôn, cho nên, cháu và tam nha đầu, đã định là hai con dâu của Nhà họ Hoàng Phủ chúng ta." Dạ Phi Nhã Lệ tránh nặng tìm nhẹ vòng qua vấn đề của Tuyết Phỉ Nhi.

Nhưng, ngược lại gia tăng chấp niệm của Tuyết Phỉ Nhi. "Vâng, Phỉ Nhi hiểu rõ. Bác gái Hoàng Phủ, cảm ơn Bác yêu thương Phỉ Nhi như thế. Đến lúc đó Phỉ Nhi nhất định sẽ báo đáp Bác." Dứt lời, Tuyết Phỉ Nhi xoa xoa nước mắt ở khóe mắt, mang theo Tiểu Hề liền rời khỏi chỗ ở của Hoàng Phủ Dương Vinh.

"Phu nhân?" Hầu gái trung niên nhìn bóng dáng Tuyết Phỉ Nhi rời đi, khó hiểu nhìn về phía Dạ Phi Nhã Lệ.

"Hừ, tôi thật không nghĩ tới, đứa ngu xuẩn này vậy mà bị tôi lừa!" Dạ Phi Nhã Lệ thiệt tình không biết chân tướng trong phòng khách sạn, bà vẫn luôn cho rằng cùng Hoàng Phủ Minh thượng giường chính là Tuyết Phỉ Nhi.

"Phu nhân, nhưng kỳ thật chiêu này thật ra rất cao minh, nếu không phải bị vạch trần, chỉ sợ.. Nhị tiểu thư Nhà họ Tuyết liền được việc đi?"

"Cao minh thì cao minh. Nhưng cũng tuyệt đối không phải kẻ ngu xuẩn này nghĩ ra được!"

"Hả? Y theo ý tứ ngài là?" Hầu gái khó hiểu nhíu mày.

Dạ Phi Nhã Lệ hơi mỉm cười, ở trong chứa thâm ý nói: "Địch Mạn Lị là người phụ nữ quỷ kế đa đoan, chiêu số cao minh như thế sợ là xuất phát từ tay bà. Chỉ tiếc, cô con gái thứ hai này ngu xuẩn như lợn; Hoàng Phủ Minh lại thấy rõ tiên tri. Như vậy đối lập lên, chính là chiêu số cao minh dừng ở trên người Tuyết Phỉ Nhi cũng là uổng phí."

"Vậy ngài còn ở trên người cô ta " ký thác kỳ vọng cao "?" Hầu gái trung niên này vẫn luôn thám thính đối thoại vừa mới rồi, bà tự nhiên hiểu rõ Dạ Phi Nhã Lệ hy vọng Tuyết Phỉ Nhi làm gì.

"A Linh, vẫn là câu nói kia.. Chó điên nếu điên lên vốn chính là " tiền đồ vô lượng ". Tuyết Phỉ Nhi này ngu xuẩn vô cùng, lại đối với Tuyết Vi sớm đã hận thấu xương, nếu cô ta điên lên, chỉ sợ.. Chuyện gì đều có thể làm được! A. Chúng ta liền chờ xem diễn đi!" Dứt lời, khóe miệng Dạ Phi Nhã Lệ không khỏi giơ lên một nụ cười quỷ dị..

Trong phòng ngủ to như vậy tràn đầy vô tận ái muội.

Trên giường đôi mềm mại, Hoàng Phủ Minh điên cuồng hôn cái miệng nhỏ của Tuyết Vi, dường như đem môi cô trở thành mật đường ngọt nhất trên thế giới này.

"Minh.." gương mặt Tuyết Vi đỏ lên, không hít được không khí muốn đẩy Hoàng Phủ Minh ra.

Từ thời khắc vừa tiến vào biệt thự, anh liền gấp không chờ nổi hôn lên cô.

Từ phòng khách, đến phòng ngủ, một đường này, không có cho cô bất luận cơ hội gì nói chuyện..

"Em, em có lời muốn hỏi anh.."

"Trở về rồi hỏi!" Dứt lời, Hoàng Phủ Minh bá đạo phong bế cái miệng nhỏ của cô. Bây giờ, anh chỉ muốn hôn cô, chỉ muốn cô!

"Ưm.." Tuyết Vi càng thêm cảm thấy đại não có chút thiếu dưỡng khí, ngực càng rầu rĩ thở dốc không tới khí.

Đột nhiên.

Tay hơi có chút lạnh lẽo tham nhập quần áo cô.

Trong lòng Tuyết Vi căng thẳng.. "ưm.. Đừng.." Dùng sức lực toàn thân mới đẩy anh ra. "Em đang mang thai."

"Mẹ nó!" Hoàng Phủ Minh cắn răng hộc ra hai chữ, trời biết, bây giờ anh nghẹn có bao nhiêu khó chịu?

Nếu trước kia, anh nhẫn nại còn chưa tính; bây giờ, anh quả thực muốn phát cuồng.

"Vật nhỏ, chờ con sinh ra, con có trái cây ăn!" Hoàng Phủ Minh tức muốn hộc máu chỉ vào bụng Tuyết Vi chửi bậy lên.

Chọc cô không khỏi âm thầm cười, lại ra vẻ cả giận nói: "Anh lấy đứa trẻ phát giận cái gì? Nếu anh nghẹn khó chịu, có thể chính mình dùng tay giải quyết!"

"Tay?" Đúng rồi! Một tiếng bừng tỉnh người trong mộng, Đôi mắt Hoàng Phủ Minh chợt lóe: "Tới, dùng tay tới." Một phen liền bắt được tay nhỏ của Tuyết Vi..
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.