Vì vậy, Đường Tương Mạt giải thích, "Có lẽ anh không tin, nhưng từ nhỏ emđã có một khả năng rất đặc biệt, giống như giác quan thứ sáu của ngườibình thường, nhưng mạnh hơn một chút. Em có thể cảm nhận được một người, một đồ vật là như thế nào. Theo lẽ thông thường, ác ý với cảm tình rấtkhác biệt, em không biết gã Hugo kia là ai, nhưng cảm xúc của anh ta đối với em hoàn toàn không giống với người trước kia."
Mắt Hoắc VuPhi trợn to, như có chút không tin. Đường Tương Mạt có chút lúng túng,hối hận có phải mình đã quá nóng vội rồi không? Cô không muốn khiến anhcảm thấy cô là người khác biệt, "Đây không phải là năng lực quái dị gì!Trừ phi là cảm xúc rất mãnh liệt, nếu không thì em phải rất tập trungmới có thể cảm ứng được. Thuật độc tâm ... Em không ...."
Thấydáng vẻ hoảng hốt giống như đưa trẻ làm sai chuyện gì sợ bị người lớntrách mắng của cô, Hoắc Vu Phi bật cười, cảm thấy cô thật đáng yêu,“Đúng là không mạnh thật, nếu không em sẽ không sợ hãi như vậy."
Hoắc Vu Phi không hoàn toàn tin tưởng cái gọi là dị năng, nhưng không đếnnỗi không thể chấp nhận được. Dù sao lúc ở trên chiến trường, anh đãchứng kiến rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng ra được rồi. Hơn nữacô không phải là người ăn nói ba hoa, cô nói có chính là có, anh chỉ là… cần một chút thời gian để ‘tiêu hóa’ thôi.
"Anh..." Vẻ mặt Đường Tương Mạt như bị mắc nghẹn, ngay sau đó lại trợn tròn mắt, vừa thẹn vừa tức. Nhưng sự lo lắng sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-vuong-khong-treu-noi/28438/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.