Sáng sớm trong rừng nhiệt đới rất nhiều sương, Đường Tương Mạt bị cảm giác ẩm ướt làm tỉnh giấc.
Rừng cây âm u, thảm thực vật không được người chăm nom, mặc sức hút dinhdưỡng từ đất mà sống, cành lá rậm rạp, đan cài vào nhau, đâu đó còn vang lên tiếng côn trùng, tiếng chim hót làm người ta có cảm giác như mìnhvừa xâm nhập vào chốn linh thiêng nào đó.
Cô vì làn sương sớmlạnh lẽo mà khẽ run, lại phát hiện ra người đàn ông tối qua phải miễncưỡng lắm mới chịu ôm cô, chờ cô ngủ mất đã tránh ra, bây giờ còn khôngbiết đã chạy đâu mất rồi.
Cô không khỏi cười khổ, chui từ trongtúi ngủ ra ngoài tìm nước uống, lại nghe thấy tiếng động trong bụi câyphía trước, cô theo bản năng giơ khẩu M1911 lên, cao giọng nói, "Ai?Hoắc Vu Phi?"
Phía kia không thấy có người lên tiếng, cách bụicây nào đó không biết tên mà đối diện với cô, cô nuốt một ngụm nước bọt, mở chốt bảo hiểm của súng lên, "Tôi đếm tới ba, nếu không ra, tôi sẽ nổ súng, Một.... Ba!"
‘Hiu’ một tiếng, đạn từ trong nòng súng nhanh chóng bay tới chỗ bụi cây, mùi thuốc súng nồng nặc lan ra cùng vớigiọng kháng nghị của một người đàn ông, "Em biết rõ là anh mà vẫn còn nổ súng sao? Hơn nữa em còn chẳng đếm đến ba!"
Đường Tương Mạt bĩumôi, cất súng đi, "Em đã nói nếu không đi ra em sẽ nổ súng mà. Còn nữa,em có đếm ba rồi." Có ai quy định là phải thật thà đếm đến ba đâu? Cô có thể đếm một ba năm bảy chín được mà?
Hoắc Vu Phi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-vuong-khong-treu-noi/28439/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.