Lãnh Tâm Nhiên mở to mắt nhìn qua, sau đó đột nhiên nhào tới trước, xuyên qua ghế ngồi lắc mạnh bả vai Ninh Trí Viễn: “Không thể nào, tên lường gạt, tên lường gạt, làm sao có thể? Chắc chắn là giả. Chuyện này sao có thể chứ?”
Trên quân hàm của Ninh Trí Viễn có một gạch ba sao, nói cách khác, cấp bậc của cậu ta là… Thượng úy!
“Sao có thể? Chu Đào cũng chỉ là thượng úy thôi mà? Nếu như ngay cả cậu mà còn có được cái danh thượng úy, vậy Thần là gì…”
Lãnh Tâm Nhiên vừa lắc vai Ninh Trí Viễn vừa phát điên kêu lên.
Nhìn thảm trạng của Ninh Trí Viễn, Dạ Mộc Thần nghiêng đầu, che miệng cười hả hê.
Lãnh Tâm Nhiên không phải là kẻ ngu, ngược lại cô rất thông minh, hơn nữa còn vô cùng thông minh, thông minh hơn người bình thường rất nhiều. Cho nên sau khi biết được Ninh Trí Viễn có chức vị trong quân đội, cô liền đoán được một chuyện khác. Nếu như ngay cả hộ vệ còn có cấp bậc, mà còn là Thượng úy, vậy thì Dạ Mộc Thần thân là thiếu gia, sẽ phải có chức vụ gì đây?
Đón nhận ánh mắt sáng như dạ minh châu do Lãnh Tâm Nhiên phóng tới, Dạ Mộc Thần khẽ cười, nhưng vẫn không quên giải thích: “Đúng, anh cũng có chức vụ trong quân đội, cấp bậc cao hơn Ninh Trí Viễn một chút.”
Lãnh Tâm Nhiên không tin cái từ “một chút” thật sự chỉ là một chút như vậy, thân phận của Thần rất thần bí, địa vị cao đến mức người bình thường không thể tưởng tượng nổi. Đến Trí Viễn còn được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-vuong-hac-dao-ong-xa-cho-lam-loan/1256027/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.