Không khí ấm áp vừa mới tồn tại được mười phút đã bị tiếng kêu đột ngột của Lãnh Tâm Nhiên phá vỡ: “Trí Viễn, vừa nãy cậu mới nói đã tra được chuyện của Á Á hả?” Thiếu chút nữa đã quên chuyện chính rồi! Ninh Trí Viễn nghịch ngợm lè lưỡi, làm mặt quỷ hệt như một đứa trẻ. Nhưng dưới ánh mắt cảnh cáo của Dạ Mộc Thần, cậu nhanh chóng lấy lại vẻ nghiêm túc: “Tôi luôn cảm thấy chuyện này không có khả năng, nhưng sau khi thấy Nhiên tiểu thư vẫn ổn, tôi lại thấy trên đời này không có gì là không thể.” Câu nói vô tâm của Ninh Trí Viễn giống như một tia chớp rọi sáng cõi lòng âm u của Lãnh Tâm Nhiên, trong nháy mắt, cô như bừng tỉnh. Đúng vậy, ngay cả cô cũng có thể chết đi sống lại, còn có gì là không thể được chứ? Chuyện Á Á không chết cũng không phải là việc gì ghê gớm lắm. Dù sao cho tới bây giờ vẫn chưa tìm được thi thể của Á Á, nói cách khác, hội trưởng hội Thương Minh, người đàn ông được Văn Nhân Gia gọi là “công tử” rất có thể chính là Á Á mà cô vẫn một mực tìm kiếm. Nghĩ đến khả năng này, Lãnh Tâm Nhiên đột nhiên cảm thấy những bi thương trên người mình như tan biến hết, mắt lóe sáng, ngước mặt nhìn Ninh Trí Viễn đầy mong chờ: “Nói mau, nói mau, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” “Tìm được chút tin tức từ một Hoa kiều mới về nước, ba năm trước đây ông ta từng cứu một người đàn ông máu me đầy người từ dưới biển lên. Lúc đó ông ta đang đi du ngoạn trên du thuyền của mình, sau khi cứu người đàn ông kia lên liền giao lại cho thủ hạ, chưa từng dò hỏi. Những chuyện xảy ra sau đó ông ta cũng không biết. Tuy nhiên ông ấy cũng đã đi điều tra lại chuyện năm đó, tìm được người thủ hạ mà lúc ấy ông ấy đã ủy thác trách nhiệm mới biết người thủ hạ đó chỉ đưa người kia đến bệnh viện, nộp một khoản tiền rồi bỏ đi. Đến khi anh ta nhớ lại người bị thương kia, đến bệnh viện thăm thì nghe y tá nói ngày thứ hai sau khi người đó tỉnh lại đã bỏ đi rồi.” Ninh Trí Viễn kể rõ đầu đuôi ngọn nguồn tất cả thông tin mà mình nghe được, sau khi phát biểu một tràng dài thì ngừng lại, hít sâu một hơi rồi nói tiếp: “Tôi đã điều tra, lúc ấy Tô Á bị rơi xuống sông, nếu bị cuốn theo dòng nước thì sẽ ra tới biển. Cho nên… dựa theo thời gian và địa điểm để suy đoán thì người được cứu lên rất có thể là Tô Á. Dĩ nhiên, chuyện này cũng hơi mơ hồ, bởi vì khoảng cách quả thực rất xa, địa điểm mà Tô Á rơi xuống nước và địa điểm người kia được cứu lên cách nhau ít nhất mười mấy cây số. Cho nên lúc trước tôi vẫn luôn cảm thấy tin tức này không đáng tin mấy, nhưng hiện giờ tôi lại thấy không có gì là không thể. Ngay cả Nhiên tiểu thư còn có thể chết đi sống lại, còn có chuyện gì mà không thể chứ? Chỉ có thế nói, nếu người kia thật sự là Tô Á, vậy thì nhân phẩn của anh ta quả thật rất rất tốt.” Sau khi Ninh Trí Viễn nói xong, cả gian phòng rơi vào trầm mặc. Lãnh Tâm Nhiên không nói gì, Dạ Mộc Thần cũng không nói gì, anh im lặng ngắm nhìn người đang chìm vào suy tư, chờ mong cô có thể mau chóng nghĩ thông suốt. “Tại sao lúc trước vẫn luôn không có tin tức, giờ lại…” Lãnh Tâm Nhiên cau mày, khỏ hiểu hỏi. “À, tính ra cũng do tôi may mắn. Vị tiên sinh đó đã di dân ra nước ngoài từ mười mấy năm trước. Ba năm trước đây cũng vừa lúc về nước thăm người thân, thuận tiện đi gặp một người bạn cũ sau đó nhanh chóng về nước. Lần này có thế lấy được tin tức cũng vì gặp được vị tiên sinh kia trong một bữa tiệc, lúc đang trò chuyện thì ông ấy vô tình nhắc tới.” Nhớ tới phương thức lấy được tin tức, Ninh Trí Viễn cảm thấy thật sự rất tà đạo. Chuyện trùng hợp như thế lại bị cậu gặp được? Chẳng qua là lúc làm ăn có khách sáo trò chuyện vài câu mà thôi, ai biết đột nhiên lại nhận được tin tức ngoài ý muốn thế chứ? “Vị tiên sinh kia bây giờ đang ở đâu?” Lãnh Tâm Nhiên đứng dậy khỏi giường, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên căng thẳng, Dạ Mộc Thần nhìn thấy thì bất giác nhíu mày. “À, vị tiên sinh đó vừa về nước không lâu, nhưng tôi đã nói với ông ấy có thể sẽ có chút việc cần làm phiền tới ông ấy. Nếu Nhiên tiểu thư muốn đi, tôi sẽ đưa cô đi.” Ninh Trí Viễn ngoan ngoãn trả lời. Chân mày Dạ Mộc Thần nhíu lại chặt hơn, lúc trước vẫn luôn im lặng lắng nghe giờ lại không nhịn được lên tiếng: “Người đó là ai?” “Chắc là thiếu gia đã từng nghe nói, ông ấy họ Hiên Viên, những người quen biết đều gọi ông ấy là Hiên Viên tiên sinh. Còn tên thật của ông ấy, trên cơ bản là không ai dám nhắc tới trước mặt ông ấy.” Ninh Trí Viễn liếc mắt nhìn thiếu gia nhà mình, lập tức trả lời. “Hiên Viên?” Dạ Mộc Thần cau mày nghĩ một lát, sau đó mới nhớ tới chuyện gì đó, trợn to hai mắt: “Hiên Viên Phong?” Vẻ mặt này của Dạ Mộc Thần khiến Lãnh Tâm Nhiên giật mình. Kể từ quen biết với anh, cô vẫn ít khi nhìn thấy anh lộ ra vẻ mặt khiếp sợ như thế. Anh luôn không để lộ cảm xúc, nhưng bây giờ lại vì một người mà lộ ra vẻ mặt này, điều này thật sự là… “Người đó là ai thế?” Lãnh Tâm Nhiên tò mò, cô nghĩ rất lâu vẫn không nghĩ được người nào có họ Hiên Viên. Nhưng cái họ này cũng không tệ, vô cùng khí phách. “Ông ấy là một nhân vật lớn rất lợi hại trong truyền thuyết. Trí Viễn, sao cậu gặp ông ấy được thế?” Một nhân vật lớn như vậy, sao anh có thể không biết được chút tin tức nào vậy. “Tôi cũng không ngờ sẽ gặp được ông ấy. Lúc ấy tôi cũng ngớ ra nửa ngày mới tỉnh lại được, không phải tôi đã nói chuyện này với thiếu gia rồi sao?” Ninh Trí Viễn cau mày, tâm tình vẫn còn rất kích động vì gặp được người trong truyền thuyết kia. “Ông ấy thật sự lợi hại như vậy sao? Trước kia sao em chưa từng nghe thấy tên của ông ta?” Lãnh Tâm Nhiên không hiểu. “Bởi vì ông ấy là người rất kín tiếng, nếu không phải từ nhỏ Trí Viễn lớn lên chung với anh thì cũng không biết được người đó. Tính theo tuổi tác thì hiện giờ có lẽ ông ấy đã hơn bốn mươi rồi. Người đàn ông này, cuộc đời của ông ấy quả thật là một huyền thoại. Ông ấy bắt đầu thành danh từ mười mấy năm trước, chỉ một mình cũng có thể tiêu diệt được cả bang phái, hơn nữa còn sống sót dưới sự đuổi giết của mười tay súng bắn tỉa và hai mươi sát thủ. Một bước thành danh, biệt hiệu là “Đế Vương”, nhưng sau trận đánh đó, ông ấy lại đột ngột rửa tay gác kiếm, chuyển sang chiến đấu trên thương trường. Ba năm sau đó, ông ấy đã leo lên bảng tỷ phú của Trung Hoa. Tiếp đó, ông ấy lại đột ngột di dân ra nước ngoài. Chuyện về ông ấy cũng có rất nhiều người biết nhưng lại rất ít người bàn tán về nó. Hơn nữa, mười mấy năm trước đã không còn tìm thấy tung tích của ông ấy trong nước nữa. Ông ấy là một truyền kỳ của thế hệ trước, thế hệ của chúng ta cũng tương đối ít người biết đến." Nghe Dạ Mộc Thần giải thích, Lãnh Tâm Nhiên cảm thấy cổ họng chan chat, vì những kỳ tích mà người kia tạo nên. Một người tiêu diệt một bang phá, tự cô cũng hiểu rõ chuyện này khó đến mức nào. Chẳng những vậy, ông ta còn có thể bình yên vô sự dưới sự đuổi giết của mười tay súng bắn tỉa và hai mươi sát thủ. Lãnh Tâm Nhiên không tưởng tượng nổi ông ấy mạnh tới mức nào nữa. Trước đây không lâu, cô bị trọng thương chỉ vì một tay súng bắn tỉa, cuối cùng phải nhờ người cứu. Chỉ một tay súng bắn tỉa và một bang phái nhỏ tí đã khiến cô ngã chổng vó, người đàn ông kia rốt cuộc mạnh tới mức nào chứ? Thực lực chênh lệch lớn đến mức này khiến cho Lãnh Tâm Nhiên vừa vượt qua được ngọn núi Chu Đào lại thấy bị chắn bởi một đỉnh Everest. Cô thật sự rất muốn đánh với ông ta một trận để xem ông ta có lợi hại được đến thế hay không! Càng nghĩ cô lại càng thấy máu trong người đang sôi trào, Lãnh Tâm Nhiên bất giác liếm môi, đôi mắt đen láy ánh lên tỉa đỏ. Nhìn Lãnh Tâm Nhiên hưng phấn đến run rẩy, Dạ Mộc Thần bất đắc dĩ phải đưa tay ôm người yêu Tiểu Quái Vật của mình vào lòng, thở dài: “Thành tựu của ông ấy không chỉ có như thế. Thế lực của ông ấy chủ yếu nằm ở Đông Bắc, mặc dù ông ấy đã rửa tay gác kiếm nhưng mọi người đều biết thế lực dưới trướng của ông vẫn nằm ở đó, hắc đạo bạch đạo đều có. Dù đã qua nhiều năm nhưng Đông Bắc vẫn chưa xuất hiện một bang phái lớn có thực lực mạnh nào, nguyên nhân cũng vì sự tồn tại của ông ấy. Nói cách khác, nơi đó vẫn do ông ấy xưng vương.” Nói đến một nhân vật giống hệt trong truyền thuyết như vậy, dù có là Dạ Mộc Thần thì tâm tình cũng trở nên kích động. “Thật lợi hại!” Nghe được những kinh nghiệm giống như truyền kỳ thế này, Ninh Trí Viễn không thể tưởng tượng nổi mình lại có thể gặp được nhân vật như chỉ có trong thần thoại như thế, còn đối mặt nói chuyện với nhau. Chuyện này, chuyện này, quả thực là… Ninh Trí Viễn mở bàn tay phải đã bắt tay với đối phương ra, cậu quyết định sẽ không bao giờ rửa cái tay đã được người đàn ông trong truyền thuyết đó nắm qua nữa, phải giữ lại làm kỷ niệm. Nhìn người mình thương và thủ hạ của mình, một hưng phấn, một si mê, đều trưng ra vẻ mặt ngây ngốc, khóe miệng Dạ Mộc Thần bất giác run rẩy. Nhưng quả thật anh cũng phải thừa nhận, người kia thật sự rất lợi hại. Dù là những người trong nhà mình thì khi nhắc tới người đàn ông như quái vật này, vẻ cuồng ngạo trên mặt cũng thu lại rất nhiều, im lặng ngượng ngùng. “Hai người có còn muốn ra ngoài gặp người nữa không đấy? Lau nước miếng trên miệng của hai người đi! Không phải chỉ là một người đàn ông thôi sao, có cần phải làm tới mức ấy không? Sau này anh sẽ còn lợi hại hơn cả ông ấy.” Chứng kiến bộ dạng bất động và vẻ kinh ngạc trên mặt của Lãnh Tâm Nhiên và Ninh Trí Viễn, Dạ Mộc Thần không thèm để ý đến hình tượng công tử cao quý của mình nữa, trừng mắt ra vẻ cực kỳ tức giận. Đến khi ba người bọn họ lên xe, tâm tình của Lãnh Tâm Nhiên đã bình tĩnh trở lại, nhìn người đàn ông bên kia như đang bị bao phủ bởi một tầng mây đen, cô hôn nhẹ lên mặt đối phương một cái: “Được rồi, em biết anh lợi hại nhất. Bọn em không cố ý, đừng mất hứng mà…” Nói xong, còn áp chặt tay vào hai bên má Dạ Mộc Thần, cảm nhận sự co giãn của da thịt, lại nhịn không được mà nhéo nhéo vài cái. Ninh Trí Viễn ngồi ở ghế trước vừa lái xe vừa len lén chú ý tình cảnh phía sau, khi nhìn thấy động tác buồn cười này thì bất giác run tay một cái, xe đung đưa, đánh một vòng chữ S. Cảm nhận xe bị chệch đi, Lãnh Tâm Nhiên buông bàn tay đang nhéo mặt người khác ra, ném một ánh mắt cảnh cáo: “Trí Viễn, lúc lái xe phải chuyên tâm một chút. Bây giờ tôi đang dụ dỗ thiếu gia nhà các cậu, nếu thiếu gia mà mất hứng, xem xem ai sẽ gặp xui xẻo.” Ninh Trí Viễn nhín chút thời gian quay đầu làm mặt quỷ một cái, sau đó thì chuyên tâm nhìn về phía trước. Hiện giờ trên xe có hai người quan trọng nhất đối với cậu, tuyệt đối phải cẩn thận. Thật tốt, Nhiên tiểu thư vẫn giống như trước đây, không thay đổi chút nào. Nhưng hễ nghĩ đến chuyện đó thì cậu lại thấy mình thật đần, Nhiên tiểu thư biểu hiện rõ ràng đến thế mà còn không nhìn ra được, thật muốn tự tay đập mình mấy phát mà, đần chết đi thôi. “Hiên Viên Phong thực sự lợi hại như vậy sao? Vậy anh nói xem lần này ông ấy trở về sẽ ở lại lâu hay mau?” Lãnh Tâm Nhiên tựa đầu vào vai Dạ Mộc Thần, vừa nghịch tóc vừa hỏi. Tâm trạng của Dạ Mộc Thần chỉ uất ức trong một thời gian ngắn rồi nhanh chóng tốt lại, còn chuyện giả vờ bày ra bộ dạng này trên xe cũng chỉ vì muốn trêu chọc ai đó mà thô. “Không biết, lát nữa gặp mặt có thể hỏi. Nhưng mà…” Dạ Mộc Thần thở dài, nhăn mặt lại như đang nghĩ đến chuyện gì đó không tốt. “Sao thế…” Thấy anh chần chờ, Lãnh Tâm Nhiên ngấng đầu nhìn anh, con ngươi đen láy, trong suốt, tinh khiết như nước suối trong rừng. “Hiên Viên Phong luôn độc lai độc vãng, nhưng lại có quan hệ không tệ với nhà Đông Phương. Anh nghĩ nếu ông ấy muốn ở lại, người vui nhất chỉ sợ là người nhà Đông Phương thôi. Nếu vậy, họ lại có thêm một chỗ dựa.” Những lời này đã dính đến bí mật của một vài đại gia tộc. Lãnh Tâm Nhiên ngẩng ra, bất giác liếc nhìn xung quanh vài cái, sau đó mới ghé vào lỗ tai Dạ Mộc Thần nhỏ giọng nói: “Có động tĩnh rồi hả?” Mặc dù cô không biết rõ thân phận cụ thể của Dạ Mộc Thần là gì, nhưng lại biết anh là một thành viên trong những đại gia tộc kia. Còn về những đại gia tộc kia, đương nhiên là được truyền thừa từ thời mới dựng nước. Sau lưng bọn họ đều có một vị lão tổ tông làm chỗ dựa. Sự tồn tại của lão tổ tông không chỉ có quan hệ đến sự hưng thịnh của những gia tộc này, mà còn có quan hệ chặt chẽ tới sự yên ổn, giàu mạnh của cả quốc gia. Còn chuyện Dạ Mộc Thần rốt cuộc là người của gia tộc nào thì cô không biết. Nhưng mà, nhà Đông Phương là một trong những đại gia tộc, nếu đến nhà Đông Phương mà còn phải tìm chỗ dựa, vậy thì chỉ có một khả năng duy nhất, vùng trời trên đỉnh đầu này đã có biến động. Giật mình với sự sắc bén của Lãnh Tâm Nhiên, Dạ Mộc Thần tới chuyện xảy ra trước đây không lâu, con ngươi màu lam khẽ rũ xuống, che giấu tất cả tâm, nhưng mười ngón tay vẫn đan chặt vào tay của Lãnh Tâm Nhiên không hề buông ra: “Ừ. Những bây giờ chỉ mới là dự báo, cụ thể thế nào còn phải xem tình hình tiến triển thế nào mới biết được.” Lãnh Tâm Nhiên cau mày: “Không ngờ nhà Đông Phương…” Lãnh Tâm Nhiên đưa tay chỉ vào đỉnh đầu, ý là không thể hiểu được. Dạ Mộc Thần thở dài: “Tiếc thật, anh hy vọng là em không thông minh đến thế. Nếu vậy thì em có thể an toàn núp sau lưng anh, không phải gặp bất kỳ nguy hiểm nào nữa.” Lãnh Tâm Nhiên bĩu môi: “Nếu là như vậy, anh còn xem trọng em sao?” Mắt nhìn của người đàn ông này cực cao, cô không tin là anh sẽ coi trọng kiểu con gái như thế. “Được rồi, không nói chuyện này nữa. Anh chưa từng gặp Hiên Viên Phong, cũng không hiểu rõ tính cách của ông ấy cho lắm. Thường thì những người như ông ấy tính tình rất khó nắm bắt. Tuy nhiên, em cũng không cần nhân nhượng ông ấy chỉ vì danh tiếng, nếu ông ấy có điều gì mà em nhìn không quen hay cố ý gây khó dễ cho em thì cũng không cần phải nhẫn nhịn ông ấy, anh còn chưa để vào mắt đâu.” Nghe nói như thế, khuôn mặt Lãnh Tâm Nhiên lộ ra vẻ kinh ngạc. Lúc trước anh còn ca ngợi Hiên Viên Phong đến thế, miêu tả như thể là một truyền kỳ, giờ lại nói ra câu nói kiêu ngạo như vậy, người đàn ông này, thật đúng là… Tuy nhiên, sự quan tâm và chăm sóc của người đàn ông này lại khiến cho lòng cô ấm áp, nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ, em biết rồi”. Điều khiến Lãnh Tâm Nhiên kinh ngạc chính là, trước cửa đại viện của một người đang mang thân phận thương nhân như Hiên Viên Phong lai có cảnh vệ đeo súng canh gác, tuần tra qua lại. Đừng nói là đi vào từ cửa chính, chỉ cần bước gần đến khu vực chung quanh thôi là đã có người cầm súng đuổi đi rồi. Lãnh Tâm Nhiên vốn cho là lúc này bọn họ phải xuống xe gọi điện thông báo gì đó, không ngờ Ninh Trí Viễn chỉ thò đầu giơ ra một tờ giấy chứng nhận, ngay cả xe cũng không cần xuống thì đã được cho qua. Chuyện này… Khóe miệng Lãnh Tâm Nhiên không ngừng co rút. Đây là sao? Chẳng lẽ Trí Viễn còn có quan hệ gì đó với quân khu hay sao? Không thể trách được khi Lãnh Tâm Nhiên thấy giật mình, bởi vì cho dù cô và Dạ Mộc Thần quen biết nhau đã khá lâu nhưng cô vẫn luôn tránh đề cập đến những chuyện có liên quan đến thân phận của Dạ Mộc Thần. Cô cảm thấy lúc biết được thân phận thực sự của anh thì chính là lúc quan hệ của hai người bị phơi bày ra khắp thiên hạ. Nhưng cô lại muốn chờ đến khi mình lột xác thành công – có đủ tư cách để sóng vai với anh rồi hãy làm thế, vậy nên đây được xem như là một giao ước chưa bao giờ bị phá vỡ giữa bọn họ, hơn nữa, cho đến bây giờ hai người vẫn luôn tuân thủ giao ước ngầm này. “Đây là địa bàn của nhà Đông Phương. Trí Viễn dùng giấy chứng nhận của cậu ấy, cậu ấy có cấp bậc trong quân khu, có thể tự do ra vào nơi này.” Nhìn vẻ nghi ngời trên mặt Lãnh Tâm Nhiên, Dạ Mộc Thần tốt bụng giải thích. Vậy mà, không giải thích còn may, vừa giải thích xong thì khóe miệng Lãnh Tâm Nhiên run rẩy càng dữ dội hơn. Lãnh Tâm Nhiên ngắm ngía tên tài xế phía trước bằng ánh mắt không dám tin, cảm thấy như mình bị sét đánh trúng, nếu không, sao trong một ngày lại phải tiếp nhận nhiều chuyện không tưởng thể này cơ chứ. “Anh nói, kỳ thực Trí Viễn là một viên chức trong quân khu? Cậu ta là quân nhân?” Khó trách Lãnh Tâm Nhiên thấy giật mình, bởi vì từ lúc quen biết 4 tới giờ, cậu ta luôn khoác lên người dáng vẻ lưu manh. Sau đó, bọn họ lại cùng nhau gầy dựng Diêm Môn, dù gì thì Diêm Môn cũng là một bang phái có tính chất hắc đạo, giờ lại nói thân là một trong những người sáng lập Diêm Môn, Ninh Trí Viễn lại là quân nhân? Quân nhân là gì? Là những anh hùng chính trực, chân thành, luôn hướng tới ánh sáng chân lý, một lòng vì nước vì dân. Vậy mà cái tên Trí Viễn chết tiệt này lại là một thành viên trong số đó? “Xì.” Nhìn vẻ mặt nhăn nhó như bánh quai chẻo của Lãnh Tâm Nhiên, Dạ Mộc Thần không nhịn được nữa, khẽ cười một tiếng. Nhưng mà, phải công nhận là dáng vẻ của anh quả thật quá mức anh tuấn phi phàm, lúc không cười thì như sang trọng như một công tử quyền quý, lúc cười lại ấm áp như gió xuân, bỗng chốc hóa thân thành hoàng tử trong truyện cổ tích. Sự tồn tại của người đàn ông này chính là để mang đến sự tự ti cho toàn thể đàn ông trên thế giới. “Trí Viễn sắp bị ánh mắt của em xuyên thủng luôn rồi. Anh nói thật đó, Trí Viễn quả thật có quân hàm trong quân đội, nhưng chỉ là trên danh nghĩa thôi, nhiệm vụ chính của cậu ấy là bảo vệ an toàn cho anh.” Dạ Mộc Thần không nhịn được lại giơ tay xoa đầu Lãnh Tâm Nhiên, cảm thấy bộ dạng này của cô quả thật là đáng yêu vô cùng. “Pằng”. Giơ tay đánh rụng cánh tay đang làm bậy trên đầu mình, Lãnh Tâm Nhiên nghiêm mặt nhìn Dạ Mộc Thần, thận trọng nói: “Nói đi, Trí Viễn có cấp bậc gì? Nếu như chỉ là trên danh nghĩa, vậy có lẽ là sĩ quan… đúng không?” Ninh Trí Viễn đã sớm bị động tĩnh phía sau hấp dẫn, không màng đến việc còn đang ở trên địa bàn kẻ khác, trực tiếp đạp thắng, rướn cổ vươn đầu ra phía sau, miệng sắp toét đến tận mang tai: “À, Nhiên tiểu thư, đây là quân hàm của tôi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]