Mộc Vân Phong biết, vết thương của mình đang chuyển biến tốt, nên rất nhanh là có thể biết cuối cùng là chuyện gì làm phiền lòng hai người.
Lúc Mộc Vân Phong an tâm dưỡng thương, Phượng Như Ảnh lại không nhàn rỗi, anh bắt đầu dốc sức bành trướng thế lực của mình, làm cho danh tiếng của Ảnh môn từ từ tăng cao trong giới hắc đạo.
Nhưng dù đang bận rộn lo cho môn phái, Phượng Như Ảnh cũng không quên thăm dò tin tức của Mộc Vân Phong. Anh đã ghé thăm mẹ của Mộc Vân Phong, thông qua bà đã chứng minh suy đoán của mình.
Đó chính là Mộc Vân Phong chưa chết, cô vẫn còn sống. Nghe qua mẹ của Mộc Vân Phong thì hình như cô đang ở chỗ của sư phụ cô, nhưng điều khiến cho Phượng Như Ảnh buồn bực là bất kể anh dùng cách gì cũng không thăm dò được sư phụ của Mộc Vân Phong là ai, đang ở chỗ nào.
Lo việc của môn phái xong, Phượng Như Ảnh cô đơn ngồi ở bàn làm việc, nghiêng người, trong đầu thoáng qua toàn là khuôn mặt xinh đẹp thanh khiết của Mộc Vân Phong.
Sau khi rời khỏi thành phố B, Phượng Như Ảnh chưa từng thôi nhớ mong đến Mộc Vân Phong. Giống như cỏ dại sinh sôi nảy nở trong đầu anh.
Nói ra ai cũng sẽ không tin, bọn họ chỉ gặp nhau hai lần như vậy, nhưng hình bóng của cô lại khắc sâu trong lòng Phượng Như Ảnh.
Cho tới nay Phượng Như Ảnh chính là một người lạnh lùng hà khắc, máu lạnh vô tình, nhưng lúc đối mặt với Mộc Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-vuong-hac-dao-anh-ban-dung-choc-toi/2173716/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.