Có điều ngẫm lại cũng là, Phượng Như Ảnh lo lắng cho an nguy của Mộc Vân Phong, nóng vội sốt ruột cũng là điều dễ hiểu. Đừng nói là Phượng Như Ảnh, giờ phút này chính anh cũng như gánh một khối đá, sốt ruột không thôi.
Giờ phút này anh thật sự hi vọng hai người kia có thể vô dụng một chút, hi vọng bọn họ không đối phó được với Mộc Vân Phong, hi vọng Mộc Vân Phong đủ nhạy bén, có thể thoát khỏi thủ đoạn của bọn họ.
Bầu trời đã dần sáng lên, đêm tối sắp qua, ban ngày sắp tới. Lúc này Mộc Vân Phong đã đến gần đỉnh núi, vừa chậm rãi lôi kéo nhánh cây trèo lên trên, vừa thở hổn hển.
Mà bàn tay nhỏ bé thon dài của cô vốn trắng nõn như ngọc, lúc này đã nhuốm một màu xanh đậm đà, đó là màu của lá cây. Xuyên qua một lớp xanh đậm bên ngoài, có thể thấy được lờ mờ một màu đỏ sậm của máu.
Từng vết trầy dài rướm máu hiện lên trên tay của cô, quần áo trên người có hơi xốc xếch, quần chỗ đầu gối lộ ra vết tích bị mài rách
Mộc Vân Phong leo được một chút thì dừng lại hít thở không khí trong lành mát mẻ trên núi vào buổi sáng sớm, thỉnh thoảng lại nhìn về phía sau. Ở phía sau, hai người kia một mạch đuổi theo, trước sau vẫn cách hơn mười mét.
Thấy hai tên kia đuổi theo triệt để, dễ dàng thấy được băng gạc màu trắng của tên kia trong lòng Mộc Vân Phong đầy oán hận thầm nghĩ, sao tối qua không phế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-vuong-hac-dao-anh-ban-dung-choc-toi/2173674/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.