Nếu không phải do Mộc Vân Phong, thì có lẽ là bọn họ không bao giờ biết đến con đường núi thấp ngoằn ngoèo tương thông với nơi cao vút tận mây này.
Bây giờ gần lên đến đỉnh núi, lại vừa đúng vào lúc sáng sớm, tầm nhìn lân cận cũng không cao, chỉ có thể thấy một đám mây vờn quanh chỗ núi cao này.
Ngay cả những chỏm núi thấp cũng không thấy được, đừng nói chi là con đường núi thấp ngoằn ngoèo kia.
"Đúng rồi, nếu như không đi theo cô gái kia, chúng ta thật sự không biết đến ngọn núi nối liền này." A Dũng cũng cảm thán, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn Mộc Vân Phong ở phía trước.
Thấy Mộc Vân Phong lại bắt đầu chậm rãi trèo lên, cũng đứng lên đưa tay kéo A Kiệt rồi nói: "Chúng ta nên đi thôi, cũng đừng để cô gái kia trốn thoát được."
A Kiệt từ từ đứng dậy theo A Dũng, ngước mắt thấy Mộc Vân Phong đã leo được một đoạn ngắn rồi, cất bước leo lên núi.
Bọn họ đã cực khổ đuổi theo Mộc Vân Phong một buổi tối rồi, không muốn quay đầu lại cũng không vớt vát được gì còn để cho cô trốn thoát được.
Giờ phút này Mộc Vân Phong, cũng không có tâm tư mà quan tâm hai người phía sau nghĩ gì, cô chỉ chuyên tâm nghĩ đến mau lên một chút để đến đỉnh núi sau đó muốn nghỉ ngơi thật tốt, khôi phục tốt thể lực rồi mới dạy dỗ hai tên đàn ông chết tiệt kia.
Lúc đầu Mộc Vân Phong vẫn cho là chỉ có phụ nữ mới hẹp hòi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-vuong-hac-dao-anh-ban-dung-choc-toi/2173677/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.