Thấy Hồng Bưu tự động rời đi, Mộc Vân Phong ngã nhào lên ghế sô pha. Cái kiểu kìm nén này, thật là khó chịu đựng mà, không biết khi nào mới ngẩng đầu được.
Đầu tựa vào ghế sô pha, Mộc Vân Phong nhắm hai mắt, cô phải suy nghĩ biện pháp để trốn đi mới được.
Vừa nghĩ tới chuyện trốn đi, Mộc Vân Phong lại phấn chấn lên. Nếu tên Hồng Bưu đáng chết kia đã không giới hạn tự do của cô, vậy thì sao cô có thể lãng phí cơ hội tốt như vậy chứ.
Khóe miệng Mộc Vân Phong hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười. Cô không thể ngồi chờ người khác tới cứu, chỉ có thể tự giải thoát. Mà cách tự giải thoát tốt nhất chính là hiểu rõ đối phương, chỉ có hiểu rõ Hồng Bưu và hoàn cảnh xung quanh đây, cô mới có thể tự giải thoát cho mình được.
"Ùng ục." Cái bụng truyền đến tiếng kêu, sắc mặt của Mộc Vân Phong hơi lúng túng. Lúc này mới nghĩ đến mình bận rộn lâu như vậy, còn chưa có ăn điểm tâm. Đứng dậy định tìm người hỏi nơi nào có đồ ăn, bên tai lại đột nhiên nhớ lại lời của Hồng Bưu.
Vì vậy bước nhanh đến phòng bếp, mở tủ lạnh ra vừa nhìn thấy mặt mày liền hớn hở, nở nụ cười. Nhanh chóng lấy ra cái gì đó từ trong tủ lạnh, bắt đầu làm bữa sáng cho mình.
Tốc độ của Mộc Vân Phong rất nhanh, một phần đẹp đẽ của bữa sáng đã ra lò. Bữa ăn sáng lan tỏa mùi thơm khắp bốn phía, Mộc Vân Phong nhẹ nhàng bước tới phòng khách, mở ti vi lên. Vừa xem tin tức, vừa thưởng thức bữa sáng mình làm, rất hài lòng.
Lầu hai, Hồng Bưu ngửi được mùi thơm tỏa ra, thấy bộ dáng Mộc Vân Phong hoàn toàn xem nơi này là nhà của mình, trong mắt sáng lên.
Cả ngày Mộc Vân Phong ở trong biệt thự của Hồng Bưu, ngoại trừ ăn qua bữa sáng rồi đi ra ngoài quan sát địa hình bên ngoài, cả ngày cũng vùi đầu tự chơi đùa ở trong phòng.
Về phần Hồng Bưu, Mộc Vân Phong hoàn toàn không để ý tới, căn bản không biết anh ta có mặt trong biệt thự không.
Ban ngày trôi qua rất nhanh, bóng đêm bao phủ cả tòa biệt thự.
Khi bóng đêm bao trùm nơi này, một chiếc xe nhỏ màu đen đang chậm rãi hướng tới biệt thự của Hồng Bưu. Bên trong xe, Phượng Như Ảnh mặc một thân áo đen, làm cho khuôn mặt vốn lãnh khốc càng thêm lạnh nhạt.
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ tới đang từ từ tiếp cận mục tiêu, trong lòng thoáng qua một chút lo lắng, anh lo lắng cho Mộc Vân Phong rơi vào tay Hồng Bưu sẽ chịu khổ.
Thậm chí ngay cả bản thân Phượng Như Ảnh cũng không hiểu, từ lúc nào Mộc Vân Phong bắt đầu lưu lại trong lòng anh. Anh chỉ biết một khắc tỉnh lại từ cơn hôn mê, không thấy cô ở bên cạnh liền bắt đầu lo lắng.
Vì vậy anh phái Ảnh Phong đi tìm tung tích của cô, anh muốn biết cô có may mắn chạy thoát như anh không. Nhưng mấy ngày trôi qua rồi, cô giống như bốc hơi vậy, một chút tin tức cũng không có.
Mỗi ngày nghe thuộc hạ của mình báo cáo, thiếu chút nữa anh phát điên lên rồi, thậm chí còn đe dọa bọn họ nếu như không tra được tin tức của cô, sẽ lấy đầu của bọn họ.
Nói xong lời này, anh lập tức hoảng sợ, ngay cả anh cũng không biết, lúc nào thì địa vị của Mộc Vân Phong trong lòng anh lại vượt qua cả thuộc hạ vào sinh ra tử với anh.
Phát hiện này làm cho anh hoang mang, anh sợ mình sẽ thay đổi vì một cô gái. Vì vậy quyết định rời khỏi chỗ này, trở về cơ sở chính.
Anh đang nghĩ, mình trở về cơ sở chính rồi, cách xa chỗ của cô nàng kia rồi, có phải là có thể trở lại là anh trước đây hay không.
Nhưng lúc máy bay của anh sắp cất cánh, thì thuộc hạ lại đột nhiên báo đến tin tức, có tung tích của cô rồi.
Khoảnh khắc đó, có trời mới biết anh kích động cỡ nào, không chút suy nghĩ trực tiếp quay trở lại. Khoảnh khắc đó, trong tim của anh chỉ có một suy nghĩ, đó chính là được thấy cô.
Nhưng khi anh biết được không dễ dàng gặp được cô như vậy, cô rơi vào tay Hồng Bưu, vì vậy bắt đầu sắp xếp đi cứu cô.
Xe chạy chầm chậm, lập tức có thể thấy cô, trong lòng Phượng Như Ảnh có hơi kích động.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]