Mộc Vân Phong không nói gì, ngay cả lời cám ơn cũng lười nói với Hồng Bưu trực tiếp đi theo người đàn ông tên A Kiệt lên lầu nghỉ ngơi.
Trước mắt cô lại dưỡng thương. Nghĩ đến bản thân hai lần thua dưới tay Hồng Bưu, vẻ thất bại thoáng qua trong mắt Mộc Vân Phong, nhưng nhanh chóng bị đè xuống.
Cô cũng không tin, Hồng Bưu sẽ luôn mạnh mẽ như vậy. Đợi cô nghỉ ngơi thật tốt, xem cô đánh chết tên kia.
Sau khi Mộc Vân Phong rời đi Hồng Bưu ngồi trên sô pha, nhìn xem bóng lưng của cô trong mắt hiện lên chút phức tạp. Anh không biết tại sao mình lại nhượng bộ cô mọi chuyện, đáng lẽ anh nên giam giữ cô nàng này lại. Dù sao hiện tại cô cũng coi như là phạm nhân của anh, nhưng lời đến khóe miệng làm sao cũng nói không được.
Trong lòng dâng lên nỗi phiền muộn, Hồng Bưu buồn bực lắc lắc đầu, sau đó đi về phía cầu thang bước lên lầu.
Mỗi người tự nghỉ ngơi, một ngày một đêm trôi qua. Khi mặt trời xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào ngủ phòng của Mộc Vân Phong, chiếu lên người cô. Trong hương vị ấm áp mang theo chút xíu chói mắt, làm cho Mộc Vân Phong mở mắt ra trong cơn say ngủ.
Đưa tay sờ sờ vào đầu mình, trên mặt truyền đến một chút đau nhức, nhắc cô nhớ tới mình đang ở chỗ nào, nhanh chóng đứng dậy. Đi về phía cửa sổ, kéo màn cửa sổ ra. Ánh mặt trời chiếu vào chói hết cả mắt, chiếu rọi cả căn phòng thành một mảng vàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-vuong-hac-dao-anh-ban-dung-choc-toi/2173605/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.