Bước vào biệt thự, Mộc Vân Phong không thèm nhìn đến ánh mắt giận mà không dám nói của tên thủ hạ của Hồng Bưu, trực tiếp ngồi trên ghế sô pha. Cô nghĩ nếu Hồng Bưu tạm thời không có ý giam cô lại, như vậy cô cũng không cần khách khí với tên đàn ông này.
Mộc Vân Phong vừa ngồi xuống không lâu, một người đàn ông xách cái hòm thuốc từ bên ngoài đi vào. Thấy mặt Mộc Vân Phong hơi sưng lên, quay đầu nhìn Hồng Bưu đang bước vào cùng anh ta nói: "Sao lại xuống tay nặng như vậy?"
Câu nói vừa xong sắc mặt Hồng Bưu hơi đỏ lên, trong lòng phát sinh chút buồn bực, tức giận nói với người đàn ông kia: "Tôi bảo cậu đến xem bệnh, chứ không phải đến để xoi mói. Nói lời vô dụng làm gì, nhanh chóng xử lý vết thương là được."
Người đàn ông bị Hồng Bưu mỉa mai một trận, đành phải thức thời câm miệng. Mặc dù anh là bác sĩ riêng của Hồng Bưu, bình thường coi như mối quan hệ vẫn tốt, chỉ là tình hình hiện tại cũng không nên chọc đến người này. Một khi chọc phải người đàn ông này, thế thì cũng không quan tâm thân phận của anh là gì, đánh người trước rồi nói sau.
Anh vẫn nhớ Hồng Bưu từng nói một câu: nắm đấm mới là đạo lý mạnh mẽ nhất.
"Có đau không?" Người đàn ông ngồi xổm bên cạnh Mộc Vân Phong, nhẹ nhàng mở hòm thuốc ra bôi thuốc cho Mộc Vân Phong, lúc cô đau hô lên một tiếng, người đàn ông dừng động tác lại, vẻ mặt quan tâm nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-vuong-hac-dao-anh-ban-dung-choc-toi/2173604/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.