Không muốn chết.
Không muốn chết một chút nào!
Tồn tại!
Nhất định phải tồn tại!
Tín niệm nào đó trong lòng Quý Dữu vẫn luôn âm thầm nói cho cô.
Đồng thời ---
Nhịp đập trái tim của cô cũng theo đó mãnh liệt lên.
Lo lắng ~
Sợ hãi ~
Kinh hoảng ~
Đây là?
Nguyên chủ sao?
Nguyên chủ không muốn mình chết?
Ý thức về vấn đề này vừa thoát ra thì đột nhiên Quý Dữu cảm giác được trong lồng ngực có một dòng nước ấm dũng mãnh tràn vào:
[Sống sót!]
[Sống sót!]
[Chị có thể làm được!]
“Được!”
“Tôi sẽ!” Trái tim Quý Dữu hung hăng lên tiếng! Vì nguyên chủ, vì chính mình, nhất định phải sống sót!
Sự tín niệm nhất định phải tồn tại này duy trì Quý Dữu, khi cô đang nắm khảm đao ứng chiến thì đột nhiên ánh mắt liếc tới sợi tơ Thiết lê mộc đang nằm rơi rụng ở một bên.
Hử?
Trong đầu nhanh chóng nảy lên một ý tưởng.
Nhanh đến mức Quý Dữu không kịp bắt lấy.
Có biện pháp gì đây?
Rốt cuộc là có biện pháp nào bây giờ?
Sợi tơ!
Sợi tơ!
Sợi tơ kiên cố bền chắc!
Có rồi!
Trong mắt sáng ngời, Quý Dữu nhanh chóng hô lớn: “Anh A Khung! Chị Leah, mọi người nhất định phải kiên trì, em có biện pháp rồi! Bà Jenny, bà đến chỗ của cháu trông giữ giúp cháu, toàn bộ lấy cháu làm trung tâm để yểm hộ cháu, hiện tại cháu cần làm một việc!”
“Nhanh thôi!”
“Mọi người tranh thủ thời gian giúp cháu!”
Cứ việc không rõ ‘biện pháp’ trong miệng Quý Dữu rốt cuộc là cái gì nhưng mọi người vừa nghe thấy cô nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-vuong-dong-nat-o-tinh-te/351638/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.