Ban lan điệp…… Xong rồi. Xong rồi. Xong rồi. Lúc này trong đầu Tạ Linh Chi chỉ nghĩ được như vậy, suy nghĩ của cô ta rất hỗn loạn, hoàn toàn không thể nghĩ ra được biện pháp giải quyết nào, theo phản xạ có điều kiện ném đóa hoa màu hồng phấn xuống rồi quay đầu chạy biến. Ban Lan điệp không thích gây chuyện, cũng không thích tranh đấu…… Nhưng chúng nó có một đặc tính là đối với mục tiêu tìm kiếm hay phát hiện chưa bao giờ chịu từ bỏ, nếu có người chạm vào đồ mà chúng đã lựa chọn thì khả năng không chết không ngừng đều có thể xảy ra. Tạ Linh Chi hái phải đóa hóa kia không khác gì lôi thức ăn ra từ trong miệng Ban Lan điệp cả. Ban lan điệp vừa bị bỏ lại đằng sau, mới rời đi có vài giây đã nhanh chóng trở lại, chẳng qua bay theo phía sau nó lúc này còn có thêm một đàn…… Một con. Hai con. Ba con. …… Không đếm được --- Ong ong ong…… Tiếng đập cánh như chiếc quạt hương bồ bay đầy trời. Tạ Linh Chi chạy không được vài bước thì sắc mặt đã trắng bệch như tờ giấy…… Thanh âm vốn chỉ nghe loáng thoáng thì đột nhiên dần dần to lên, ngay sau đó phạm vi trong tầm nhìn lập tức bị Ban Lan điệp vây quanh, thấy vậy khóe miệng của Quý Dữu cũng không nhịn được cong lên thành một nụ cười khổ: Xong rồi. Chỉ sợ hôm nay muốn nằm lại đây rồi. Một chuyến xuyên qua này cô đã nhận lấy hết đau khổ, chẳng lẽ lại phải nằm lại ở nơi này một cách lãng xẹt như vậy sao? Xuyên qua chỉ sống được mấy ngày tạm bợ? Hừ hừ --- Soa bình! Tuyệt đối cô phải cho đại thần xuyên qua một cái soa bình mới được! ***Đại thần xuyên qua: Theo mình hiểu thì Quý Dữu cho rằng mình xuyên qua là do một vị thần đại năng nào đó động tay động chân. Còn các bạn chắc biết rõ Dữu mei mei xuyên qua là do đâu rồi nhỉ! (n_n) Tạ Linh Chi hoảng hốt chạy lung tung, bên này Quý Dữu cũng không sung sướng được chỗ nào, cô rút ra khảm đao năng lượng vừa chạy vừa vung đao đánh lui Ban Lan điệp bay tới gần. “Sao lại thế này?” Leah kinh hoảng hô lên một tiếng. “Chạy mau!!!” Đúng lúc này có một con Ban Lan điệp đột nhiên hướng về hai bà cháu công kích, bà Jenny bị hoảng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, nhanh chóng kéo cháu gái chọn một hướng chạy trốn. ***Hoảng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch: Bản convert là ‘Đại kinh thất sắc’. “Linh Chi!!” Tạ Xuyên Khung biết tin chạy tới nơi, nhìn thấy mấy con Ban Lan điệp đang bay quanh trên đỉnh đầu em gái chuẩn bị lao xuống cắn lên đỉnh đầu cô ta khiến trong lòng anh ta khẩn trương nhưng anh ta cách Tạ Linh Chi hơn 10m, căn bản không kịp tới cứu viện. Đúng lúc này Quý Dữu đột nhiên duỗi tay túm lấy Tạ Linh Chi lao vào trong bụi cỏ --- Thình thịch ---
Hai người bị quăng ngã vào trong bụi cỏ bên cạnh. Mấy con Ban Lan điệp công kích không trúng lại tiếp tục công kích --- Đúng vào lúc này Tạ Xuyên Khung cũng kịp thời chạy tới cứu viện, anh ta giơ lên thanh kiếm năng lượng trong tay, phanh phanh phanh…… Quơ vài cái là đã chém được Ban Lan điệp. Tạ Xuyên Khung hét lớn: “Không được tản ra, toàn bộ mọi người tập trung lại với nhau!” “Hướng gần về phía tôi!” “Mau!” Mọi người đang trong cơn hoảng loạn thì nghe thấy thanh âm của Tạ Xuyên Khung, trong lòng cũng bình tĩnh lại đôi chút và nhanh chóng chạy về phía Tạ Xuyên Khung, Tạ Xuyên Khung vừa đỡ lấy công kích của Ban Lan điệp vừa chỉ huy…… Mọi người đều nhanh chóng tụ lại bên nhau. Ban Lan điệp am hiểu quần công, gặp phải đối thủ như vậy nhất quyết không thể phân tán ra chiến đấu một mình, điều này chỉ khiến Ban Lan điệp có khả năng đánh bại từng người một, cho nên cần tập trung tất cả lực lượng lại cùng nhau đối phó. Tạ Xuyên Khung hỏi: “Có người nào bị thương hay không?” “Không có.” “Không có.” “Em cũng không có.” “Không ai có.” Trong lòng Tạ Xuyên Khung cũng nhẹ nhõm hơn rồi lập tức dặn dò: “Được rồi, mọi người dựa theo phương vị, tôi là chủ công đánh ở giữa, Linh Chi em phụ trách bên trái, Leah em phụ trách bên phải, A Dữu em canh phía sau, bà Jenny, bà gửi tin cho Ryan và phụ trách cảnh giới.” Mọi người đang trong cơn hoảng loạn được dưới sự chỉ huy tạm thời của Tạ Xuyên Khung đã tranh thủ được một lần thở dốc. Tạ Linh Chi đang bên cạnh anh trai, sắc mặt vẫn trắng bệch như cũ cuối cùng cũng hồng hào hơn, cô cẩn thận liếc nhìn Quý Dữu bẩm bẩm: “Cảm ơn.” Quý Dữu không nghe thấy mà chỉ chăm chú nhìn chằm chằm trước mắt. Tạ Linh Chi cắn môi: “Quý Dữu, cảm ơn.” Vừa rồi nếu không phải Quý Dữu nhanh nhẹn lôi mình sang một bên thì kết cục của chính mình --- Chắn chắn không tốt được bao nhiêu. Lời cảm ơn này cần thiết phải nói. Quý Dữu: “Hả?” Sắc mặt của Tạ Linh Chi tối sầm xuống: “Bỏ đi, coi như tôi chưa nói gì.” Quý Dữu: “……” Vào lúc này, toàn bộ đại đội Ban Lan điệp đều tụ lại đây, với hoàn cảnh trước mặt thì kế chạy trốn hoàn toàn không có khả năng nên chỉ có thể nghênh chiến. Nhưng mà --- Mọi người đều biết cán cân thắng lợi sẽ không có khả năng nghiêng về phía họ. Kế sách hiện giờ có thể làm được là kéo dài thời gian! Kéo tới khi nào Ryan đến! Tình huống cực kỳ nguy cấp. Sau khi bà Jenny gửi xong tin nhắn thì nhanh chóng báo lại: “Ryan trả lời bảo chúng ta kiên trì mười phút, mười phút sau cậu ấy sẽ đến nơi.”
Mười phút --- Mọi người nghe xong tuyệt vọng trong lòng dâng lên từng đợt. Cả một đàn Ban Lan điệp không phải chỉ có mấy con mà là hàng ngàn con nha! Là toàn bộ đàn bướm cùng nhau hành động! Thảm rồi! Không có ai xui xẻo hơn so với nhóm Quý Dữu được nữa. Sau khi Tạ Xuyên Khung nghe thấy bà Jenny trả lời thì trong lòng chua chát không thôi nhưng anh ta không giám biểu lộ ra, ở đây anh ta là người có giá trị vũ lực cao nhất, nếu đến anh ta còn từ bỏ, biểu hiện ra sắc mặt sợ hãi thì chỉ làm ảnh hưởng tới những người khác. Khuôn mặt của Tạ Xuyên Khung căng thẳng. Lúc này --- Có vẻ như từng con Ban Lan điệp bị chém xuống khiến đàn Ban Lan điệp bị con ‘sâu’ trước mắt này chọc giận, đột nhiên không còn công kích lung tung không hề có kết cấu nữa mà là vây quanh Tạ Xuyên Khung, kẻ kéo-thù-hận nhất để đem khối xương cứng này gặm xong rồi tính tiếp. “Anh!” “Cẩn thận!” Tạ Linh Chi nhìn thấy cánh tay anh trai đột nhiên bị cắn một cái, trong mắt lấp lánh ánh lệ, vội vội vàng vàng muốn chạy tới bảo vệ anh trai. “Dừng lại!” “Đừng chạy loạn trận tuyến!” Tạ Xuyên Khung vội vàng ngăn cản. Ban đầu mọi người tập hợp lại là để mỗi người phụ trách một hướng, nếu Tạ Linh Chi rời khỏi thì sẽ nhanh chóng tạo ra một lỗ hổng cho Ban Lan điệp để chúng thừa cơ mà vào. Tạ Linh Chi nghe xong dừng lại nhưng nước mắt vẫn chảy tràn, cô ta khẽ cắn môi rồi dùng sức vung lên vũ khí trong tay. …… Không biết từ khi nào trước mặt đã tràn ngập một đống thi thể của Ban Lan điệp, cũng không biết cụ thể có bao nhiêu con nữa. Đây là lần đầu tiên Quý Dữu giết chết nhiều tinh thú như vậy, gần như cô không còn cảm giác được cánh tay của mình, sau khi lau mồ hôi cô vội vàng hỏi: “Bà Jenny, qua mấy phút rồi ạ?” “Năm phút.” Tuy bà Jenny chỉ phụ trách cảnh giới nhưng bà cần thiết bảo hộ tốt tất các các hướng, người nào sắp lâm vào nguy hiểm thì bà sẽ chém một đao, bà cũng không được thoải mái gì, đã vậy còn phải lúc nào cũng lưu ý thời gian thay đổi. “Mới qua năm phút?” Quý Dữu thất vọng không thôi. Tạ Xuyên Khung đã bị thương, cũng không biết tình trạng thương tích ra sao. Ánh đèn vũ khí năng lượng trong tay Leah lúc sáng lúc tối, đây là dấu hiệu của việc năng lượng sắp hao hết…… Tạ Linh Chi thì sao? Bộ dáng thần hồn không theo chỉ đạo --- Bà Jenny một đống tuổi rồi, vốn dĩ sức khỏe không chịu được tiêu hao với cuộc chiến kéo dài. Còn mình thì sao? Đồ bỏ đi như mình có thể chém chết nhiều Ban Lan điệp như vậy thì đã làm Quý Dữu cực kỳ kinh ngạc rồi, huống hồ cô biết rất rõ trạng thái của bản thân, nhiều lắm chỉ có thể kiên trì được ba phút là cô sẽ phải chịu thua. Mới qua năm phút mà thôi, mọi người chỉ đối phó có năm phút đã mệt gần chết rồi. Còn --- Còn phải đối phó thêm năm phút nữa? Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Rốt cuộc phải làm sao đây? Quý Dữu vừa vung đao bổ về phía đàn Ban Lan điệp đang chen chúc bay tới vừa tự hỏi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]