Miêu Yên vốn dĩ cho rằng chuyện hôm nay sẽ được giải quyết nhanh chóng, không nghĩ tới Vân Diệp lại đột nhiên nói một câu như vậy, ánh mắt cô ta nhìn Vân Diệp tràn đầy cảnh giác.
Nhãi ranh này lại muốn chơi chiêu gì nữa đây.
Mặc kệ Miêu Yên hiện tại đối với Vân Diệp có nhận thức mới hay không, nhưng không thể không phủ nhận trải qua mấy hiệp trong tiềm thức cô ta đã bắt đầu kiêng kị Vân Diệp.
Chủ nhiệm giáo dục cũng rất tò mò, “Vân đồng học, đánh cược này là……”
Vân Diệp trấn an cười.
“Các lão sư đều không cần khẩn trương, em có chừng mực, sẽ không làm ảnh hưởng đến toàn cục.”
“Em biết thành tích đột nhiên tăng lên không ít xác thật sẽ làm người khác hoài nghi, em cũng không muốn mang danh gian lận, bởi vì như thế với em mà nói cũng là không công bằng.”
“Nếu như vậy liền làm lại một bài thi khác đi, các lão sư ở đây đều làm chứng cho em.”
……
Đề nghị này của Vân Diệp xác thật hợp lý.
Rốt cuộc không phải bị hoài nghi gian lận sao, phương thức chứng minh tốt nhất chính là lại thi thêm một lần.
Nếu Vân Diệp chân tay co cóng chỉ là đáng thương hề hề mọi người vẫn sẽ có điểm hoài nghi, nhưng đằng này lại trực tiếp chủ động đề nghị lại thi thêm một lần khiến cho người khác không thể không xem trọng thêm vài phần.
Nhìn dáng vẻ thật sự là trong bụng có kiến thức a.
Mấy lão sư trao đổi ánh mắt, trong mắt đều là tán đồng.
Lại thi thêm một lần, dùng thành tích nói chuyện, đơn giản thô bạo nhưng dùng tốt.
Chủ nhiệm giáo dục gật gật đầu, “Xác thật có thể, vậy lấy gì để cược?”
“Nếu thành tích của em cùng kết quả này không sai biệt lắm, vậy Miêu lão sư liền đứng trên hành lang hô to ba tiếng: Vân đồng học cô sai rồi!”
“Vậy nếu cậu thua thì sao?”
Gấp không chờ nổi mở miệng chính là Miêu Yên.
Vân Diệp cười như không cười liếc cô ta một cái, “Nếu em thua…… Em liền chủ động thôi học.”
Lời vừa nói ra tất cả đều ồ lên.
Ai cũng không nghĩ tới Vân Diệp cư nhiên hạ tiền đặt cược lớn như vậy.
Vạn Đình Đình nhíu nhíu mày, có điểm không tán đồng.
Thôi học sao có thể tùy tùy tiện tiện treo ở trước miệng, vẫn là quá nhỏ tuổi, thiếu niên khinh cuồng.
Cô ta vốn dĩ muốn đánh thêm một trận giảng hòa, Miêu Yên như là sợ Vân Diệp sẽ đổi ý nhanh chóng đồng ý.
“Hảo, đây chính là do cậu nói!”
“Các lão sư ở đây đều nhớ kỹ những lời này, là Vân Diệp chính mình nói nếu như bài trắc nghiệm lát đây không tốt như lần thi vừa rồi thì liền chủ động thôi học, tôi cũng không có bức bách cậu ta.”
Tươi cười đắc ý của Miêu Yên như thế nào cũng che giấu không được, phảng phất như thể cô ta thắng chắc rồi.
Trên thực tế Miêu Yên cũng xác thật nghĩ như vậy.
Vân Diệp ở trong ban của cô ta thời gian dài như vậy, thành tích vẫn luôn trung hạ, sao có thể lập tức liền thông suốt?
Lần này thi nhất định là gian lận.
Nguyên bản thấy cậu ta trang đáng thương, cô ta còn tưởng rằng sửa trị không được, không nghĩ tới cậu ta lại đâm thẳng vào họng súng của cô ta.
“Là em nói, Miêu lão sư cô cũng ngàn vạn nhớ kỹ a.”
Trong mắt Vân Diệp nhanh chóng xẹt qua một mạt u quang, Miêu Yên mạc danh cảm thấy lạnh cả người, bất quá chờ thời điểm cô ta nhìn xem nơi nào có u quang, thiếu niên vẫn là bộ dáng khiêm tốn có lễ kia.
“Miêu lão sư, chúng ta có phải có thể bắt đầu rồi hay không?”
……
Miêu Yên cũng rất sốt ruột, lần này không có trì hoãn.
Cô ta đã gấp không chờ nổi muốn nhìn Vân Diệp ủ rũ cụp đuôi bị đuổi ra khỏi trường.
Bởi vì chỉ là một bài kiểm tra đo lường, muốn đề thi giống như kỳ thi bình thường là không có khả năng.
Mấy lão sư cùng nhau thương lượng trong chốc lát sau đó quyết định lấy ra một bộ đề bọn học sinh còn chưa có làm bao giờ, mỗi khoa chọn mấy đề mục để kiểm tra.
Thời điểm các lão sư thảo luận Vân Diệp đã được an bài ngồi ở một góc, nơi đó cách cũng đủ xa, nghe không được nội dung bọn họ thảo luận.
Theo lý thuyết cho dù là đã đoán trước được, gặp phải loại chuyện liên quan đến có thể tiếp tục học trong trường hay không như thế này người bình thường đều sẽ khẩn trương.
Nhưng Vân Diệp lại không giống như vậy.
Trạng thái thoạt nhìn rất thanh thản, ngón tay thon dài lật xem một quyển ngoại khoá.
Đây là nàng vừa mượn của một vị lão sư để giết thời gian.
Khi cảm nhận được ánh mắt của những người đang thảo luận bên kia vọng lại đây, nàng còn ngẩng đầu mỉm cười lễ phép.
Lấy lòng ai chứ!
Miêu Yên nhìn hành động của Vân Diệp bĩu môi, chỉ nghĩ đó là giãy giụa cuối cùng, cô ta nói với những người khác, “Đem bộ đề thi tháng sau ra đi, vừa lúc chưa dùng đến.”
Lời này vừa ra, thần sắc mọi người đều có điểm vi diệu.
Đề thi của tháng sau độ khó cao hơn nhiều a, là các lão sư vì tăng lên độ phân hoá học sinh mới ra.
Miêu lão sư có phải hay không quá không phúc hậu?
Có người muốn nói cái gì đó, nhưng nhìn đến chủ nhiệm giáo dục cũng không có ý tứ phản đối, chỉ có thể đem lời muốn nói nuốt trở vào trong bụng.
Vì một học sinh đi đắc tội đồng sự lẫn lãnh đạo thật là không lý trí.
Chỉ có thể cầu nguyện cho học sinh Vân Diệp kia cơ sở vững chắc một chút.
……
Từ làm bài đến chấm điểm hết thảy đều vô cùng an tĩnh, nhưng mà khi kết quả ra tới, tươi cười của Miêu Yên lại sụp đổ.
Sao có thể!
“Miêu lão sư, mọi người thẩm tra đối chiếu một chút, từ đáp án của Vân đồng học mà xem xét, thực lực hiện tại xác thật cùng thứ tự lần trước thi được hoàn toàn phù hợp.”
Thậm chí còn tăng lên một chút.
Cố kỵ mặt mũi đồng sự, lão sư này không có đem câu sau nói ra.
Nhưng là Miêu Yên vẫn không thể tiếp thu được.
“Là giả đi, khẳng định là cậu ta nghĩ cách gian lận!”
“Lão sư lúc em làm bài chính cô vẫn luôn đứng ở bên cạnh, em dựa vào cái gì gian lận?”
Vân Diệp đứng một bên, trên mặt mang theo tươi cười nhưng lại không có độ ấm.
Nếu không có lần kiểm tra này khả năng mọi người sẽ còn hoài nghi Vân Diệp, nhưng là lần này lại là trực tiếp dựa vào thực lực của bản thân chứng minh, vì thế hành vi của Miêu Yên từ trước đến giờ không ngừng chồng lên nhau như vậy, ở trong mắt các đồng sự quả thật là không nói lý.
Khi dễ học sinh cũng không thể khi dễ đến như thế này a!
……
“Miêu lão sư, kiểm tra là chúng ta cùng nhau giám sát, cô cũng ở đây, bài thi cũng không bị lộ, Vân đồng học dùng cái gì gian lận?”
“Miêu lão sư, cô đây là ở nghi ngờ chính mình sao?”
“Lần này Vân đồng học lại viết một đầu thơ, văn phong nổi bật, sợ là cô cũng không viết ra được, cô làm ra cái dạng này tôi đều phải hoài nghi cô có phải là nhằm vào học sinh hay không.”
Vương lão sư dạy ngữ văn hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn không cho Miêu Yên mặt mũi.
Ông trừng mắt liếc nhìn chủ nhiệm giáo dục đáng ở một bên, “Tiểu Tôn a, Vân đồng học không phải cùng Miêu lão sư đánh cược sao, hiện tại thực hiển nhiên là Vân đồng học thắng, có phải bây giờ thực hiện ngay hay không?”
Vương lão sư là hiệu trưởng mời đến, ở trong trường học giống như là bảo vật, chủ nhiệm giáo dục ở trước mặt ông cũng không dám lỗ mãng.
Làm lơ ánh mắt xin giúp đỡ của Miêu Yên, hắn nhìn về phía Vân Diệp.
“Vân Diệp, em xem chuyện này……”
Bàn tính của chủ nhiệm giáo dục đánh đến rất vang, Miêu Yên cũng là kẻ ngu xuẩn, hiện tại không phải hẳn là nói lời hay khiến Vân Diệp thả cho cô ta một con ngựa sao, xin hắn giúp đỡ dùng được cái rắm!
Chủ nhiệm giáo dục nghĩ chính là Vân Diệp thoạt nhìn thực dễ nói chuyện, hắn cấp bậc thang như vậy, Vân Diệp hẳn là sẽ cho hắn mặt mũi, tiếp lời cho hắn.
Nhưng Vân Diệp tươi cười ngây ngô, lời nói lại tổn thương tâm người khác.
“Phàm là việc gì đều muốn dựa theo quy củ mà làm, lão sư hẳn là sẽ không không giữ chữ tín chứ?”
Miêu Yên mặt xám như tro tàn, Vương lão sư nhìn Vân Diệp càng thêm thưởng thức.
Đây mới là hảo tiểu tử, nếu Vân Diệp dễ dàng tha thứ cho Miêu Yên, ông sẽ phải thất vọng rồi.
------ chuyện ngoài lề ------
Vân Diệp: Tha thứ? Không có cửa.
Cho mình xin ít phản hồi đi! Không có ai trả lời làm mình buồn muốn khóc. ༼ಢ_ಢ༽
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]