Ông lão cơ trí đầu tóc hoa râm ý vị thâm trường liếc nhìn Vân Diệp một cái, Vân Diệp theo đó mà cười nhạt
Xem như thừa nhận.
Vương lão sư vừa rồi vẫn luôn giúp nàng, Vân Diệp hiểu rõ trong lòng, tự nhiên thân cận với ông vài phần.
“Ha ha ha, hảo tiểu tử, có đầu óc a!”
Vương lão sư vỗ tay phá lên cười.
“Ta đối với Miêu lão sư kia cũng đã sớm nhìn không thuận mắt, đối với học sinh tôn trọng tối thiểu nhất cũng không có, với loại này cũng không cần tôn trọng!”
“Này…… Hai bài thơ này là em viết?”
Vân Diệp nhìn theo tay của Vương lão sư, hai trương bài thi viết thơ đều được bày biện chỉnh chỉnh tề tề, có thể nhìn ra ông rất là coi trọng chúng.
“Ân.” Vân Diệp lên tiếng sau đó, lại nói, “Lão sư, về sau em sẽ dựa theo cách thức quy định viết văn.”
Vương lão sư nhướng mày, “Sách, ta thấy em đứa nhỏ này sắp thành tinh.”
Lời nói của ông còn không có nói ra, thằng bé đã biết.
“Bất quá đạo lý này em hiểu được thì tốt, thơ là thơ hay, nhưng là không phải ai cũng có thể hiểu hết, muốn khiến người khác chú ý làm như thế này xác thật là chiêu tốt nhất, bất quá nếu là ở trong tay lão sư khác thì khó nói.”
Vương lão sư ý vị thâm trường.
Vân Diệp dở khóc dở cười.
Nàng không phải muốn người khác chú ý, mà xác thật là thời gian hữu hạn.
Có thể xem sơ qua sách vở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-tuong-quan-trong-sinh-nam-than-toan-nang/2517070/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.