“Còn không chạy, muốn bị đánh nữa có phải không.”
Thấy vài tên chỉ lo sững sờ, Vân Diệp hết kiên nhẫn, ý cười nhạt dần, giơ giơ nắm tay.
Đôi tay kia thật là đẹp mắt, khớp xương rõ ràng, oánh oánh như ngọc.
Như là một tác phẩm nghệ thuật vậy.
Nhưng lúc đánh người thì thật sự hoàn toàn không nương tay.
……
Sau khi chịu nhiều đau khổ Lưu Hổ cũng không dám tiếp tục thất thần, nhịn đau lục soát cả người gom đủ tiền nộp lên.
Không ít tiền giấy màu sắc rực rỡ, thậm chí còn bị vò thành một khối đáng thương.
Vân Diệp thật sự để lại cho bọn hắn bóng ma tâm lí quá lớn, dưới ánh nhìn chăm chú của Vân Diệp ngay cả ý muốn giữ lại một ít tiền cũng không có.
Vân Diệp đếm sơ sơ qua, bấy nhiêu đây tính ra cũng chỉ có hai ngàn, cất giọng ghét bỏ.
“Cũng quá ít đi.”
“Tốt xấu cũng lăn lộn lâu như vậy, nhiều người thế này mà toàn thân cũng chỉ có bấy nhiêu đây thôi sao, chẳng lẽ không thấy thẹn?”
Nghe Vân Diệp nói, cả bọn đều cúi đầu, mặt có chút nóng lên.
Cũng phải, lăn lộn lâu như vậy, sao trên tay lại chỉ có chút tiền này, thật là mất mặt.
Nhưng cảm thấy dường như có chỗ nào đó…… Chỗ nào đó sai sai.
……
Lưu Hổ thật muốn mắng người!
Này các huynh đệ, thanh tỉnh một chút, không phải quá vô lý sao!
Cướp tiền của bọn họ, lại còn chê ít, còn có thiên lý hay không!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-tuong-quan-trong-sinh-nam-than-toan-nang/2517066/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.