Bàn tay to lớn của Cổ Vị Nghiêm lướt qua người cô, hắn cúi đầu, nhìn từng tấc thịt trên người Phỉ Sắc được hắn soi xét kĩ càng.
Dù thân thể này có vết xẹo, vết thương, nhưng hắn không thể phủi nhận việc cơ thể của Phỉ Sắc rất mê người, những vết thương như thế không khiến hắn sợ, ngược lại hắn còn cảm thấy thích thú, cảm thấy cô rất mê người.
Chụt.
Cổ Vị Nghiêm không kiêng nể, cúi đầu mút lên vùng bụng cô một cái, âm thanh phát ra lại khiến người nghe như cô đỏ tai. Phỉ Sắc tức giận, vùng vẫy hai chân của mình trước bàn tay kìm kẹp của hắn. Miệng còn không ngừng mắng chửi Cổ Vị Nghiêm.
Hắn đang thừa nước đục thả câu hay sao? Đường đường là một Đại tá ban ngày, đêm đến lại như một tên biến thái.
"Đồ đê hèn, tôi mà khỏi vết thương, tôi bắn vào đầu anh."
Cổ Vị Nghiêm trầm thấp giọng cười khẽ, hắn nhấn nút đỏ bên cạnh ghế, chiếc ghế bành liền duỗi thẳng ra 65 độ, hai bên tay ghế phình ra ngang bằng với phần thân ghế, giọng điệu vô cùng muốn trêu hoa ghẹo huyệt.
"Ừ ừ, nào khỏi thì thì hãy nói, bây giờ tới lượt tôi 'bắn' trước."
"Anh mà dám... thì đây là lần cuối cùng anh sử dụng cậu nhỏ của mình."
Gương mặt Phỉ Sắc nhiễm vài tầng sương mỏng, nhưng đối với câu hù doạ của cô, Cổ Vị Nghiêm vẫn không mấy quan tâm cho lắm.
"Em lo cho mình trước đi."
"Ư... đừng..."
Cổ Vị Nghiêm xoay người cô lại, để cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-tu-nhan-khong-the-dung-cua-dai-ta/2790415/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.