Chương trước
Chương sau
"Mị Nhi,cưng biết Nguyệt Nguyệt đang làm gì sao?"Hạ Băng Linh lúc này lập tức áp sát,ôm lấy Lăng Mị Nhi mà tò mò.

"Biết nha!"Lăng Mị Nhi híp mắt cười,cô lúc đầu cũng không hiểu Nguyệt tỷ đang làm cái gì vì sao lại uổng phí thịt nhiều như vậy,nhưng khi nhìn kĩ một chút liền phát hiện ra ngay.

"Vậy rốt cuộc là em ấy đang làm gì?"Tôn Ngạo Vũ cũng thật sự tò mò a.

"Hắc,là đo chiều cao."Lăng Mị Nhi tủm tỉm cười.

"Hả,đo chiều cao???"Một đám người cùng đồng thanh.

"Đúng vậy,đo chiều cao."Lăng Mị Nhi gật đầu nói.

"Nhưng đo chiều cao thì liên quan gì tới việc ném thịt đút tang thi cá?"Một dị năng giả lúc này không hiểu liền nói.

"Là đo chiều cao sức bật tối đa của đám tang thi cá!"

Lời này không phải Lăng Mị Nhi nói mà là do Khả Phong trả lời,hắn cũng đã để ý tới độ cao của từng miếng thịt mà Hàn Thiên Nguyệt đã ném ra,dù là khá phí phạm nhưng đây là cách nhanh nhất để đo được sức bật tối ta của đám tang thi cá kia.

"A,chẳng lẽ...."

Tôn Ngạo Vũ lúc này liền hiểu ra ý đồ của Hàn Thiên Nguyệt là gì.Cả đám bọn hắn chỉ chú ý sự phí phạm thịt của cô mà không hề chú ý đến từng miếng thịt được ném ra ngày càng cao hơn.

"Muốn đi qua con sông này thì cần biết chính xác sức bật tối đa của chúng để có thể đi làm một cây cầu chắc chắn và cao hơn để đi qua an toàn mà không sợ chúng cắn được."

Lăng Mị Nhi liền vui vẻ mà giải thích cho mọi người ở đây.Nếu muốn cả đoàn xe phía sau đi qua được nơi này an toàn thì cần phải xây một cây cầu cao hơn sức bật của bọn tang thi cá,và chịu được trọng lượng xe của cả đoàn xe nữa.

Lúc này,những người ở đây mới hiểu ra ý đồ của Hàn Thiên Nguyệt đang làm gì.Bọn hắn cũng không hề nghĩ tới chuyện này,một cô gái mới 20 lại có thể nghĩ thấu đáo mọi chuyện như vậy,rất đáng bội phục.

"Gọi dị năng giả kim hệ,thổ hệ cùng băng hệ tới đây,càng cao giai càng tốt!"Mộ Lăng Huyền lúc này mới lên tiếng phân phó.

"Tôi lập tức đi tập hợp người lại ngay!"Một tiểu binh lập tức vâng lệnh đi gọi người tới.

Hàn Thiên Nguyệt lúc này đã quay trở lại,mày cũng khẽ nhíu lại.

Mộ Lăng Huyền thấy cô nhíu thì trầm tư suy nghĩ thì lên tiếng:"Sao rồi?"

"Khá khó chơi đó,bọn tang thi cá này sức bật tối đa tính từ mặt nước lên thì tới 40-50 mét,chưa tính chúng có thể phóng dị năng nữa!"

Lời này của Hàn Thiên Nguyệt lập tức khiến tâm của mọi người ở đây như rớt vào hầm băng ngàn năm.

Đờ mờ,mạt thế!

Đờ mờ,tang thi cá!

Đờ mờ,tang thi cá biến dị!

Rốt cuộc bọn chúng có cho con người sống nữa không vậy hả,sức bật đã cao tới 40-50 mét còn có thể phóng dị năng,vậy đi qua bằng cái con mẹ gì đây a~!

"Vậy thì dù có xây cầu cao hơn thì vẫn khó lòng đi qua được!"Lăng Mị Nhi thở dài ngao ngán.Cô cùng Nguyệt tỷ,Huyền ca có thể dùng ngự không để đi qua nhưng những người này thì không thể,chưa tính tới đoàn xe khổng lồ đang ở phía sau nữa.

Mọi người:.....

"Mộ đội trưởng,dị năng giả đều tập hợp rồi!"Tiểu binh vừa rồi lúc này chạy tới,phía sau có hơn 30 ngươi dị năng giả.

"Dị năng giả kim hệ thổ hệ đứng qua một bên,băng hệ đứng qua một bên."

Mộ Lăng Huyền vừa dứt lời thì 30 người chia làm hai bên mà đứng,băng hệ dị năng giả tương đối hiếm trong nhóm 30 người chỉ có ba người là dị năng giả băng hệ cấp 1 hậu kì,cao nhất là cấp 2 sơ kì.Bên còn lại thì đa số là thổ hệ chỉ có 10 người là kim hệ,cao nhất là thổ hệ cấp 2 trung kì và kim hệ cấp 2 sơ kì.

"Huyền ca,anh tính tuyển hậu cung hở?"Hạ Băng Linh đúng lúc này phun ra một câu.

Mộ Lăng Huyền không nói gì nhưng không khí xung quanh lại hạ vài độ,những người xung quanh bất giác rùng mình một cái.

"..."Mọi người tập thể lùi ra sau hai bước.Vị tổ tông này quả nhiên điếc không sợ súng,tình hình đang căng thẳng thì bị vị tổ tông này một câu trực tiếp phá tan luôn rồi!

"Khả Phong,trong vòng 3 giây không đem con nhỏ này cút xa một chút,tôi đảm bảo là sẽ đem nó đi đút bọn cá tang thi bên kia!"Mộ Lăng Huyền đầy âm trầm gằng từng tiếng một.

Khả Phong nghe xong cũng một thân đầy mồ hôi mà trực tiếp vác cái cô nàng điếc không sợ súng nào đó mà cút xa khỏi chỗ của Mộ đại thiếu đang ăn thuốc nổ.

Tôn Ngạo Vũ ở một bên nhìn cũng chảy mồ hôi lạnh mà tưởng nhớ vợ yêu nhà mình,chỉ cần không có Hạ Khải Hi ở bên cạnh là y như rằng con nha đầu Hạ Băng Linh này bắt đầu chọc vào họng súng của Mộ đại thiếu.

"Được rồi,vào vấn đề đi!"Hàn Thiên Nguyệt đành mở miệng phá tan cái không khí kì dị này.

"Khụ,kim hệ dị năng giả cùng thổ hệ dị năng giả hợp lực làm một cây cầu chắc chắn chịu được trọng tải của cả đoàn xe phía sau,cao hơn mực nước 60 m.Bắt đầu đi."Mộ Lăng Huyền bắt đầu phân phó nhiệm vụ.

Đoàn dị năng giả thổ hệ cùng kim hệ nghe xong lập tức bắt tay đi xây cây cầu,bọn họ vẫn không biết vì sao Mộ thiếu lại làm vậy nhưng bọn hắn tin tưởng vào Mộ thiếu.

"Vũ ca,chút nữa khi đoàn các anh vượt qua cây cầu,tiếp tục tiến về phía trước dọn dẹp chướng ngại vật không cần chờ bọn tôi.Mị Nhi,Hải Siêu,Khả Phong,Băng Linh sẽ cùng đi với Vũ ca,rõ rồi chưa?"

Hàn Thiên Nguyệt lạnh nhạt nói,mắt nhìn qua từng người một ngụ ý ai dám nói không lập tức đánh người đó.

Một đám bị cô nhìn đều rụt cổ lại,không dám lắc đầu chỉ dám gật đầu như trả lời.Vị Hàn tiểu thư này tính khí còn đáng sợ hơn cả Mộ thiếu nổi tiếng lạnh lùng tàn nhẫn nữa,ánh mắt lạnh đến có thể đông chết người a~.

"Nguyệt tỷ,em..."Lăng Mị Nhi ngập ngừng muốn nói lại thôi nhìn Hàn Thiên Nguyệt.

"Qua bên kia nói."Hàn Thiên Nguyệt liếc nhìn Lăng Mị Nhi một cái,bỏ lại một câu rồi xoay người đi ra cách đám người một khoảng,Lăng Mị Nhi cũng theo sau đi tới.

Bên này,một đám người nhìn nhau một cái rồi lại nhìn vị Mộ thiếu nãy giờ vẫn im lặng đứng ở kia.Vẫn còn phân vân muốn nói gì đó.

"Huyền,chuyện này..."Tôn Ngạo Vũ đành lên tiếng nhưng chưa kịp nói hết đã bị cắt đứt.

"Ứng theo lời Nguyệt nói,những chuyện khác cậu không cần lo,băng hệ dị năng giả ở lại,những người khác đi chuẩn bị đi!"

Mộ Lăng Huyền cũng không cho bất cứ lời giải thích nào,trực tiếp hạ lệnh.Hắn cũng rất lười đi giải thích căn kẽ cho cái đám ngốc này,cứ để kệ bọn hắn suy đoán đi,chỉ cần không ảnh hưởng toàn cục là được.

....

Bên kia cây cầu tạm thời được xây xong cũng đã là ba giờ sau.Nhóm dị năng giả kim hệ cùng thổ hệ hao sạch sẽ dị năng của mình mới chống đỡ được cây cầu dài 400 mét cao hơn mực nước 60 mét.

"Vũ,lát nữa khi thấy tôi ra hiệu thì cậu cùng đoàn xe lập tức dùng hết tốc lực vượt qua cây cầu,mặc kệ mọi động tĩnh cũng không được quay đầu nhìn mà cứ tiến lên trước,được chứ?"

"Được,tôi biết rồi!"Tôn Ngào Vũ leo lên xe,thông qua bộ đàm nội bộ ra lệnh cho những người khác trong đội xe.

Mộ Lăng Huyền đi tới bên cạnh Hàn Thiên Nguyệt,nhìn mặt sông chứa đầy đám cá mà khí tức trên người ngày càng lạnh xuống.

"Có em ở đây,không chết được.Huống hồ có ba tu chân gỉa trúc cơ trở lên,sẽ qua được mà,bất quá là một lũ cá chết trôi thôi!"

Hàn Thiên Nguyệt cảm thấy được tâm trạng của ngươi bên cạnh không được tốt lắm,đành mở miệng nói một chút.Dù sao đối với cô,đám cá kia cũng bất quá là đám cá chết thôi,chưa thấy con nào trên cấp 2,bọn cô vẫn xử lí được.

"Ừ,bắt đầu thôi!"Mộ Lăng Huyền khoé môi khẽ cong lên.

"Ừ!"

Hàn Thiên Nguyệt vừa dứt lời liền biến mất tại chỗ,xuất hiện một lần nữa là đứng trên thành cây cầu ngay giữa sông.

Đám tang thi cá ở dưới sông như ngửi thấy mùi thịt,đã bắt đầu tụ lại thành một đàn lớn bơi tới dưới chân cây cầu mới xây.Chúng chực chờ nhảy lên mà vồ lấy Hàn Thiên Nguyệt.

Đúng lúc này,Mộ Lăng Huyền lập tức hô to:"Phóng dị năng!"

Đồng loạt đám ba người dị năng giả đem toàn bộ dị năng của mình phóng tới mặt sông,cùng lúc đó Lăng Mị Nhi không biết từ bao giờ đã ở đầu cầu bên kia cùng phóng thích băng dị năng của mình,trực tiếp đóng băng cả một vùng sông,đám cá tang thi bên dưới có vài con bị đông cứng nửa thân dưới nước không cách nào nhảy lên được.

Tôn Ngạo Vũ khi thấy được sự ra hiệu của Mộ Lăng Huyền lập tức nhấn ga,vọt lên cầu mà dùng hết tốc lực chạy đi.

Mấy chiếc xe ở phía sau vừa thấy lập tức nhấn ga đuổi theo sát phía sau,không ai dám có một giây chừng chờ nào.

Năm chiếc xe vừa sắp qua khỏi cây cầu,lớp băng bên dưới sông lập tức có dấu hiệu bị nứt ra rồi lập tức biến thành mảnh vụn.

Đám cá bên dưới lập tức được giải thoát,chuẩn bị nhảy lên vồ lấy chiếc xe chạy cuối cùng thì một đoàn lửa màu đen lập tức bao phủ toàn bộ mặt nước,chỉ cần có thứ gì vừa ngóc ra khỏi nước lập tức bị đốt đến tro cũng không còn.

Nói thì lâu nhưng tất cả xảy ra chỉ trong vỏn vẻ gần 1 phút đồng hồ.Mọi người cảm thấy trong gần một phút này như cảm thấy mình vừa trải qua mấy ngày vậy,vừa rồi đúng là ngàn cân treo sợi tóc,suýt chút là có một nhóm bỏ mạng rồi.

Tôn Ngạo Vũ thấy chiếc xe cuối cùng an toàn vượt qua khỏi cầu liền thở phào nhẹ nhõm,chờ Lăng Mị Nhi lên xe liền lập tức rời đi trước.Bọn họ vẫn còn nhiệm vụ dọn đường rất quan trọng,không thể trì hoãn ở chỗ này được.

Bên này,Hàn Thiên Nguyệt vừa nhảy trở về liền nhìn thấy ba dị năng băng hệ đang ngồi xuống hấp thu tinh hạch,vừa rồi dị năng đã dùng hết rồi.

"Xem ra phải tìm cách phụ trợ kéo dài đóng băng mặt nước mới được,băng vừa rồi trụ bất quá 27 giây.Muốn một đoàn xe lớn đi qua cũng mất vài phút,ba người này không có khả năng trụ lâu như vậy."Mộ Lăng Huyền nhìn sang ba người bên kia,nhíu mày nói.

"Hắc hoả của anh có thể duy trì bao lâu?"

"Hiện tại,cao nhất 2 phút,có khi sẽ có cá lọt lưới!"

"Ân."

Mộ Lăng Huyền:"...."Em ân là có ý gì,có thể nói hết ra không?!

Hàn Thiên Nguyệt cúi đầu suy nghĩ gì đó rồi lại mắt sáng quắc như bóng đèn nhìn Mộ Lăng Huyền chằm chằm,khiến hắn lập tức nổi lên một tia bất an,cái ánh mắt này con mẹ nó sao mà quen thuộc quá vậy nè....

"Huyền."

Hàn Thiên Nguyệt khoé miệng khẽ cong lên,nhẹ nhàng gọi như tiếng gọi hồn khiến Mộ Lăng Huyền bắt đầu không tự giác mà lùi về phía sau.

"Ực,anh nghe."Hắn ý nghĩ thật sự muốn chết cũng có rồi,con cọp nhỏ nhà hắn lại sắp tính kế hắn rồi a~.

"Chúng ta cùng nhau đi bàn chuyện nhân sinh một chút nào!"

Hàn Thiên Nguyệt nói xong liền với tay túm lấy áo của Mộ Lăng Huyền lôi vào rừng cây.....khụ,tiến vào không gian.

....

Chờ ba dị năng giả kia tỉnh lại,bọn họ vừa lúc nhìn thấy Mộ Lăng Huyền mặt trắng bệch,tinh thần mệt mỏi cùng Hàn Thiên Nguyệt vui vẻ,hồng hào đi ra từ rừng cây.(T/g:tên nào tới đây nghĩ bậy thì đừng trách ta a~.)

Ba người cũng rất tò mò đoạn thời gian vừa rồi hai người tiến vào bụi cây làm gì,nhưng không ai dám nhìn quá lâu,bọn hắn còn chưa muốn chết a.

Lúc này sắc trời cũng đã u ám,5 người lập tức nghe được tiếng xe dồn dập đang đi tới phía này,dừng xe cách họ vài chục mét.

"Nguyệt Nguyệt!"Người xuống xe đầu tiên là Hàn Liệt Khải,hắn lập tức chạy lại chỗ cùa Hàn Thiên Nguyệt.

"Anh họ nhỏ,mọi người không bị gì chứ?"Hàn Thiên Nguyệt cũng không keo kiệt mà cho hắn một nụ cười an tâm.

"Ừ,trên đường đi rất thông thoáng,lâu lâu chỉ có vài con tang thi lang thang đi ra giữa đường thôi!"Hàn Liệt Khải thấy Hàn Thiên Nguyệt không tổn hao gì thì thở phào mà trả lời sau đó lại nhìn phía sau năm người:"Sao chỉ còn có 5 người vậy,những người khác đâu?"

"Đều qua bên kia cầu,đi trước dọn dẹp đường rồi.Anh gọi những người khác tới đây đi,phân phó mọi người trong đoàn nghỉ ngơi ở chỗ này tối nay!"

Hàn Thiên Nguyệt nói xong,không để Hàn Liệt Khải kịp phản ứng lại đã đỡ Mộ Lăng Huyền còn đang suy yếu lại chỗ sạch sẽ ngồi xuống nghỉ ngơi.

Hàn Liệt Khải chỉ có thể trừng mắt nhìn cô em họ đáng yêu của mình đỡ cái con sắc sói kia đi qua một bên,hừ lạnh một cái rồi đi phân phó mọi người.

Ba dị năng giả băng hệ kia cũng đã đi tìm gia đình,người thân của mình trong đoàn xe.Dù sao cũng là họp của nhóm cao tầng,bọn hắn cũng không cần tham gia.

Ở  cách đó không xa,một cặp mắt đầy oán độc nhìn chăm chú vào Hàn Thiên Nguyệt như muốn cắn xé cô ra.

Khi Hàn Thiên Nguyệt cảm thấy có ánh mắt không thiện ý nhìn mình thì quay đầu liền chỗ vừa rồi đã không có ai,vừa rồi giống như là ảo giác của cô vậy.Nhưng cô biết đó tuyệt đối không phải là ảo giác mà là sự thật,có người oán hận đến muốn giết cô.

"Sao vậy?"Mộ Lăng Huyền thấy cô cứ nhìn về một hướng có góc cây liền hỏi.

"Không có gì,linh lực hồi phục thế nào rồi?"Hàn Thiên Nguyệt lắc đầu liền hỏi.

"Tạm ổn rồi,dù sao làm "thứ đó" cũng mất rất nhiều linh lực,tu vi quá thấp nên việc thiếu linh lực cũng là một vấn đề muốn mạng người!"Mộ Lăng Huyền mặt tái nhợt nhìn cô.

"Ân,xác thật là tu vi quá thấp cũng rất phiền."Hàn Thiên Nguyệt sờ sờ cầm nói rồi liếc quá nhìn Mộ Lăng Huyền một cái:"Mạng anh cũng rất lớn,trong quá trình làm "nó" bị tạc cũng chưa treo nga~!"

Mộ Lăng Huyền:"..."Hắn chưa bị nổ chết cũng là lỗi của hắn hả?!!!Hôm qua bất quá lúc nóng giận mới khiến cô suýt bị lôi của hắn đánh trúng,lúc này lại mang thù,đúng là thù rất dai.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.