Đó được xem là khiêu khích sao? 
“Tôi không có…” 
“Cứng miệng.” 
Quả thật là cô đã thành ra như thế rồi, hắn chẳng thể làm được gì cô cả. 
Hắn chưa từng thương hoa tiếc ngọc, nhưng hắn không thể động vào cô. 
Uyển Nhiên nhìn vẻ mặt bất lực của hắn trong lòng có chút vui vẻ. Trình Chấn Dạ chưa nhường cô lần nào cả, xem ra hôm nay là bất đắc dĩ phải nhường rồi. 
“Cũng muộn rồi, em ngủ đi.” 
Cô gật đầu ngoan ngoãn nghe lời hắn từ từ khép mắt. Chỉ cần có hắn ở đây, không để cô một mình ở lại trong bệnh viện là cô an tâm rồi. 
Trình Chấn Dạ vẫn ngồi bên cạnh trông cô ngủ, bàn tay lớn của hắn nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại của cô. Đúng là muốn cô sớm hoàn thành huấn luyện để trở lại bên cạnh hắn, nhưng không phải bằng cách này… 
Hắn không phải là một người đàn ông ấm áp nhưng lại có đủ chu đáo với cô, mọi thứ của hắn dành cho cô đều là duy nhất, thứ mà không ai có thể có được từ hắn lần thứ hai. 
Đắp chăn kỹ càng cho cô rồi hắn di chuyển lại ghế sô pha gần đó. Nó không đủ dài, cũng không được rộng, có lẽ đêm nay hắn đành phải ngồi ngủ rồi. 
Nhìn xem từ lúc có cô bên cạnh cô đã cho hắn đã chịu bao nhiêu “thiệt thòi” cơ chứ, nhưng tất cả đều là do hắn tự nguyện. 
Sáng hôm sau, Trình Chấn Dạ thức dậy thì trời đã đổ mưa từ lúc nào. Hắn mất một lúc để khởi động lại toàn bộ cơ thể đau nhức vì một 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-sac-va-ong-trum/295559/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.